Hơn nữa, hắn còn nói không cảm thấy đó là tội lỗi.
Biết rõ Giang Siêu theo mang thánh chỉ, lại có tin mật, thế mà cấm vệ quân còn dám động thủ với Giang Siêu.
Giang Siêu hoàn toàn có quyền chém trước tâu sau.
Tuy rằng, ông ta có thể ra mặt, liều lĩnh bắt Giang Siêu đi.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại đi, ông ta có thể bắt hắn đi sao được!
Sức mạnh của Giang Siêu không tâm thường, những hộ vệ thủ hạ kia, mỗi người cũng đều thực lực phi thường.
Hơn nữa, đã có rất nhiều dân chúng nói rằng có kẻ quyền quý muốn hãm hại Giang Siêu, lúc này ông ta bỗng nhiên nhảy ra, chẳng phải là tự tay bán chính mình sao.
Ông ta đây là đang nói cho người khác biết rằng, cái kẻ quyền quý muốn mưu hại Giang Siêu kia chính là ta. Các ngươi có thể làm gì ta nào!
Dân chúng có thể không làm gì được ông ta, nhưng danh tiếng của ông ta trong lòng dân chúng sợ là sẽ bị hủy hoại.
Trịnh An còn muốn làm hoàng đế, ông ta đương nhiên không thể để mình bị mất lòng dân được, hiện tại Giang Siêu được lòng dân như thế, nếu ông ta nhảy ra gây rối cho Giang Siêu, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu cho dân chúng thiên hạ chỉ trích.
Nhưng cứ để cho Giang Siêu vào thành như vậy, ông ta thật sự không cam lòng mà, vất vả lắm mới tìm được thời cơ tốt nhất, lại để cho Giang Siêu cho giải quyết được.
Nếu bây giờ Giang Siêu vào thành, ông ta có muốn ra tay với Giang Siêu cũng sẽ không dễ dàng như vậy, phái sát thủ đi ám sát, lấy thực lực của Giang Siêu, loại sát thủ nào có thể là đối thủ của hắn được chứ?
Dùng thủ đoạn để ra tay hãm hại sao?
Nếu không thể thành công hoàn toàn, nói không chừng lại giống như hôm nay, khiến cho bản thân tức gần chết.
Trong mắt ông ta lộ ra một chút do dự, ông ta đang suy nghĩ làm sao để có thể khiến Giang Siêu ở lại nơi này. Tuyệt đối không thể để Giang Siêu vào thành.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng bước chân, tiếp theo là một loạt tiếng áo giáp vang lên. Gần ba trăm binh lính mặc áo giáp xuất hiện ở cổng thành.
Thời điểm những binh lính này xuất hiện, lập tức vây quanh mấy trăm cấm vệ quân.
Lúc này, có hai người mặc quan phục một già một trẻ đi tới, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ lo lắng, tia mắt tìm tòi ở trong đám người.
"Người nào là Giang Siêu!" Trong đó có một lão mặc áo giáp hỏi về phía Giang Siêu bên này.
Giang Siêu nhìn về phía đối phương, trong mắt lộ ra một chút khác thường, nhìn bề ngoài của lão già, lại có vài phần giống Mộ Dung Cung.
Một gã trung niên mặc quan phục bên cạnh cũng có một số nét tương tự Mộ Dung Cung.
Giang Siêu biết bọn họ là ai rồi! Lão già hẳn là lão Tĩnh quốc công Mộ Dung Địch, người trung niên bên cạnh chính là đại ca của Mộ Dung Cung, là Tĩnh quốc công hiện tại Mộ Dung Phong.
“Tiểu tử Giang Siêu, kính thưa Mộ Dung gia gia, Mộ Dung bá phụ!"
Giang Siêu vội vàng đứng ra khỏi, khom mình hành lễ với hai người.
Theo giọng nói của hắn, Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong vội vàng nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt lộ ra ý dò xét. Khi nhìn thấy vẻ mặt Giang Siêu bình tĩnh, không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Trong mắt hai người lộ ra vẻ hài lòng, đặc biệt là Mộ Dung Địch, ông bước nhanh tới, nhìn cấm vệ quân chặn đường, một cước đá ngã xuống đất.
Trong ánh mắt hoảng sợ của cấm vệ quân, Mộ Dung Địch tiến lên nắm lấy hai tay Giang Siêu, nhìn từ trên xuống vài lần, trong mắt hiện vẻ vui mừng và nhẹ nhõm.