Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta rất kính trọng Giang Siêu. Hắn ta của bây giờ thiếu vài phần khí chất ăn chơi trác táng, tăng thêm một phần hồn nhiên thiếu niên.

“Nhãi ranh, ngươi không cảm thấy chuyện này có gì không đúng hả? Ngươi thật sự chơi thua đến mười vạn lượng được sao? Hơn nữa, người ta đòi quan ấn của phụ thân ngươi làm gì? Lấy đi chơi hai ngày? Quan ấn của mệnh quan triều đình có thể tùy tiện cầm chơi hả?”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gõ nhẹ lên trán hắn ta.

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi thay đổi ánh mắt. Hắn ta không vô dụng, cũng không ngốc đến mức hết thuốc chữa.

Chỉ cần có người nhắc nhở là hắn ta có thể suy nghĩ cẩn thận được rất nhiều chuyện.

“Sư phụ, ý của ngươi là ngay từ đầu, thăng nhãi Hoàng Bá Long kia đã tính kế ta? Ta... ta đi tìm gã...”

Mộ Dung Minh Hiên hiểu ra vấn đề, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, quay người định ra ngoài.

Giang Siêu chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, chứ không đi ngăn cản. Hắn muốn nhìn xem Mộ Dung Minh Hiên có phải là đồ vô dụng thật sự không.

Nếu bây giờ hắn ta đi tìm Hoàng Bá Long thì Giang Siêu sẽ không giúp hắn ta nữa, mà để hắn ta tự mình giải quyết.

Một kẻ ngay cả nửa điểm lòng dạ cũng không có, có khi sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn.

Hắn lên tiếng nhắc nhở Mộ Dung Minh Hiên chính là vì muốn xem phản ứng của hắn ta.

Mộ Dung Minh Hiên đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại. Sau đó, hắn ta quay người đi về, vẻ mặt do dự, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ ta đi tìm gã, gã chắc chắn sẽ không thừa nhận, mà ta lại có nhược điểm năm trong tay gã, sẽ bị gã bắt chẹt. Không được, không thể đi tìm gã! Ta cần phải nghĩ cách đối phó gã khi gã chưa biết ta đã biết gã lừa ta, nếu không thì ta sẽ bị động hơn nữa.”

“Sư phụ, ngươi nhất định phải giúp đỡ ta, nếu để thằng nhãi kia buộc ta làm việc thì sẽ phiền phức lắm” Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt xin giúp đỡ.

Giang Siêu nhìn hắn, hỏi: “Nếu ta cũng không giải quyết được chuyện này thì ngươi định làm gì? Đi lấy quan ấn của phụ thân ngươi cho gã hả? Hay là để gã tìm tới nhà, rồi phụ thân ngươi đánh gãy chân ngươi?”

Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên hơi sửng sốt, sau đó là giãy dụa, đến cùng là kiên quyết nói: “Nếu sư phụ cũng không giải quyết được thì cùng lắm là để bọn họ tìm tới nhà, để phụ thân †a đánh ta một trận. Ta tuyệt đối sẽ không đưa quan ấn của phụ thân ta cho bọn họ. Nếu ta thật sự làm vậy thì sẽ là hại phụ thân ta.”

Giang Siêu gật nhẹ đầu, thằng nhãi này không phải là hết thuốc cứu chữa, ít nhất là hắn ta còn biết nặng nhẹ.

Có điều, Giang Siêu cảm thấy nếu mình không nhắc nhở thì chắc là thằng nhãi này sẽ trộm quan ấn của phụ thân hắn ta đi đưa cho người ta chơi vài ngày.

Rốt cuộc thì hắn ta trông như là một đứa bé nghịch ngợm. Có điều hắn ta lại rất thông minh. Ít nhất thì cho tới bây giờ, hắn ta cũng không có xúc động làm bậy, còn nhanh chóng nghĩ đến kết quả có thể xảy ra.

“Thật ra thì ngươi có thể nói thẳng vói phụ thân ngươi, không chỉ có thể làm phụ thân ngươi cảnh giác hơn, có khi còn làm phụ thân ngươi không đánh ngươi, thậm chí ra mặt giải quyết chuyện này cho ngươi.”

Lúc này, Giang Siêu cười như không cười nói với Mộ Dung Minh Hiên.

Nghe vậy, đôi mắt hắn ta sáng bừng lên, rồi lại nhanh chóng sợ hãi lắc đầu.

“Sư phụ, với cái tính tình thối kia của phụ thân ta, vẫn là đừng nói thì tốt hơn. Nếu ông ấy biết ta thua mười vạn lượng bạc thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta, đồng thời gom hết của cải trả nợ cho ta. Về phần làm phụ thân ta cảnh giác với việc có người muốn hại ông ấy, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện này rồi lại nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK