"Đi... chúng ta đi cửa Bắc... cho những người Bạch tộc kia, một buổi tối cả đời khó quên!"
Hắn hô xong, chúng quân Con Cháu nhanh chóng đi về phía cửa Bắc.
Bên kia, lợi dụng ban đêm, Lạc Ngưng Sương đi xuyên qua doanh trướng vây quanh thành về đến trên tường thành huyện Giang Thành.
Đối với nàng ta thì tường thành cao cao cũng chẳng là gì.
Lúc đi, nàng ta cũng đi như này tìm Giang Siêu, sau khi nhìn thấy tín hiệu Giang Siêu bắn ra, nàng ta liền biết Giang Siêu tới rồi.
Ban đầu, trong lòng nàng ta tràn đầy kỳ vọng, nhưng khi nhìn thấy Giang Siêu chỉ dẫn theo một nghìn người tới, trái tim nàng ta rơi xuống đáy cốc.
Nếu Giang Siêu mà dẫn một vạn quân tới, thì nàng ta có lòng tin chắc chắn có thể dẫn theo Bạch Liên quân rời khỏi đất Thục.
Nhưng một nghìn người khiến cho trái tim nàng ta chìm xuống đáy cốc.
Hơn nữa Giang Siêu còn bảo giúp cho nàng ta thu phục đất Thục, câu này càng làm cho nàng ta thấy tuyệt vọng hơn.
Dựa vào một nghìn người thì cho nàng ta thu phục đất Thục kiểu gì?
Có lẽ kết cục cuối cùng sẽ là Bạch Liên quân bỏ mạng hết tại đây, mà thân là người sáng lập Bạch Liên quân, đương nhiên nàng ta không thể sống sót một mình.
Điều duy nhất khiến nàng ta không yên tâm là đệ tử Tô Nguyệt Nhi và đứa con của nàng ấy.
Có lẽ đêm nay nàng ta sẽ nghĩ cách đưa hai mẹ con này đi. Rồi nàng ta ở lại cùng sống cùng chết với Bạch Liên quân.
Vừa trèo vào tường thành, Tô Nguyệt Nhi đã ôm một đứa trẻ đã đứng đợi ở gần đó, đứa bé đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt còn đang cười.
"Sư phụ, người... gặp huynh ấy rồi chứ!"
Tô Nguyệt Nhi vội vàng tiến lại gần, ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Nàng ấy biết Giang Siêu tới rồi. Nàng ấy rất muốn đi gặp Giang Siêu, nhưng lại sợi
Sau lần chia xa trước, nàng ấy không biết bây giờ phải đối diện với Giang Siêu thế nào.
Hơn nữa, nàng ấy cũng không biết sau khi Giang Siêu biết chuyện về đứa bé liệu có yêu đứa bé không.
"Ừ! Gặp rồi! Hắn bảo hôm nay tới là để giúp chúng ta giải vây thành...
Lạc Ngưng Sương nhìn Tô Nguyệt Nhi với ánh mắt cưng chiều.
Nàng ta xoa nhẹ gương mặt của đệ tử, trong lòng chan chứa yêu thương.
Tuy nàng ta chỉ lớn hơn Tô Nguyệt Nhi vài tuổi.
Nhưng trong lòng nàng ta, Tô Nguyệt Nhi không chỉ là đệ tử của nàng †a, nàng ấy còn người thân, là con gái, là muội muội của nàng †a.
Là nỗi bận lòng không thể dứt bỏ.
"Vậy huynh ấy có nhắc đến ta... và đứa bé không..."
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, vội vàng nhìn sư phụ mình với vẻ thấp thỏm.
"Có nhắc... hắn hy vọng ngươi mang theo đứa bé... đi cùng hắn..."
Lạc Ngưng Sương nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
Khuôn mặt nàng ta hiện ra vẻ xấu hổ, nàng ta có thể nhìn ra Giang Siêu muốn hỏi về đứa bé, nhưng nàng ta không cho Giang Siêu cơ hội.
Bây giờ đệ tử hỏi, nàng ta đành phải nói dối.
Vả lại, nàng ta muốn nhân cơ hội này đưa Tô Nguyệt Nhi và đứa bé đến bên cạnh Giang Siêu.
Lời nói dối này vừa đúng lúc có thể khiến cho Tô Nguyệt Nhi đi cùng Giang Siêu.
Nếu như thế, một khi chiến sự thất bại, Giang Siêu vẫn có thể đưa mẹ con Tô Nguyệt Nhi chạy khỏi đây.
Vốn dĩ, với thực lực của Tô Nguyệt Nhi và nàng ta thì đưa hai mẹ con bọn họ rời khỏi huyện Giang Thành là chuyện đơn giản.
Nhưng mấu chốt là, Tô Nguyệt Nhi không chịu.
Con nhóc này cứ đòi cùng sống cùng chết với mọi người.
Nàng ta khuyên cũng không khuyên được, vì thế, bây giờ cho Giang Siêu lộ diện, thì có thể dễ dàng đưa Tô Nguyệt Nhi rời khỏi đây.