Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt nghiền ngẫm kia của Giang Siêu khiến Tây Phong Giang khiếp sợ trong lòng.

Hắn ta luôn cảm thấy Giang Siêu muốn chơi đùa với mình, đau nhức ở trên tay chân còn chưa biến mất đâu.

Hơn nữa, Tây Phong Giang còn đang chạy khập khiễng.

Nhưng bất kể Tây Phong Giang chạy đến đâu, Giang Siêu cũng đuối theo. Trong miệng còn không ngừng nói muốn xem vết thương cho Tây Phong Giang, vẻ mặt nghiêm túc khiến Tây Phong Giang muốn gục ngã.

Ve phần năm người của Tây Phong thị, không biết vì lý do gì đều nằm đó không thể cử động được. Như thể có aỉ đó đã điểm huyệt vậy.

“Ta không trị… Ngươi đừng đi theo ta được không…” Giọng Tây Phong Giang mang theo ý cầu xin, vừa nói vừa chạy đến.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều há hốc mồm, thật đáng xấu hổ! Phong cách này không đúng lắm? Đây là bị đuổi chạy như chó đấy!

Nhưng mà mọi người đều biết Giang Siêu đang định làm gì, không phải Tây Phong Giang

ngươi muốn để cho ta không có điểm nào sao?

Được thôi. Hiện tại nên đến lượt ta khiến ngươi không ghi được điểm?

Giang Siêu đang lấy cớ trị vết thương, đuổi theo Tây Phong Giang khắp sân. Tây Phong Giang sắp gục ngã rồi. truyện ngôn tình

Tiểu tử này đang cố ý. Ta không cần trị thương gì hết! Ta trị mẹ ngươi ấy…

Hắn ta rất muốn rít gào tức giận mắng Giang Siêu.

Nhưng hắn ta không dám, hắn ta sợ mình chọc giận Giang Siêu. Tiểu tử này mà phát cuồng đá hắn ta mấy cái thì… bây giờ hắn không chịu nổi lần bị thương nào nữa.

Nhưng cứ như vậy thì thật sự có thể không kiếm được một điểm nào mất. Hắn ta thật sự khóc không ra nước mắt.

Trên đài cao, Đông Ly Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi che miệng cười khẽ.

Sau khi người của ba gia tộc lớn còn lại hết kinh ngạc, tất cả đều tỏ ra vui sướng khi người gặp hoạ.

Tây Phong Minh đã sắp nổi điên, ông ta đứng dậy, hét với Giang Siêu ở phía dưới:

“Giang Siêu, ngươi có ý gì chú? Những người khác còn đang tỷ thí đấy? Ngươi đã thỉ xong rồi à? Lại còn quấy nhiễu người khác, có phải muốn bị huỷ bỏ tư cách không?”

Nghe vậy, Giang Siêu thờ ơ nhìn về phía Tây Phong Giang, trên mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm nói: “Ta chỉ có lòng tốt, ngươi đừng nói như ta là lòng lang dạ thú…”

Lời này của hắn gần như khiến Tây Phong Minh và Tây Phong Giang tức chết. Ngươi có lòng tốt mẹ nó, đây là lòng tốt của ngươi sao? Lão tử chỉ thấy vẻ mặt ngươi tử tế.

Mọi người đều có thể nhìn ra, Giang Siêu đang chơi đùa với Tây Phong Giang.

“Không aỉ cần lòng tốt của ngươi. Nếu ngươi không xuống, chúng ta sẽ hủy bỏ tư cách cùng thành tích của ngươi.” Tây Phong Minh đã tức muốn hộc máu.

Nếu không lôi được Giang Siêu ra thì nhi tử của ông ta chỉ sợ không kiếm được một điểm nào.

“Được rồi, lòng tốt mà không ai cần, thật là ngu ngốc. Ta sẽ không làm gì nữa. Tự ngươi chậm rãi chơi đi!”

Giang Siêu buông tay ra, vẻ mặt thờ ơ bước

ra ngoài. Dù sao thì chơi cùng gần xong rồi, đã đến lúc phải thu tay lại.

Lời nói của hắn khiến sắc mặt của Tây Phong Minh và Tây Phong Giang xanh mét. Rõ ràng là hắn đang mắng bọn họ ngu ngốc.

Nhưng Tây Phong Giang lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm giác như cả ngọn núi lớn trên đầu được dọn đi, khiến cho hắn muốn cất tiếng cười to.

Chẳng qua chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần lại trợn tròn mắt. Tất cả những cột gỗ xung quanh hắn ta đều đã có người vượt qua vị trí năm mét, đã có người lâỳ được thẻ gỗ đầu tiên.

Giang Siêu vừa mới đuổi hắn ta mấy phút. Làm lãng phí thời gian của hắn ta. Nếu Giang Siêu lạỉ đuổi hắn thêm mấy phút nữa, có lẽ sẽ không cần thiết tỷ thí nữa.

Trong lòng hắn ta vừa đau khổ lại phẫn nộ, chỉ đành tìm một người có thực lực yếu nhất để đến tranh đoạt.

Đáng tiếc, mặc dù hắn ta rất mạnh nhưng cũng chỉ cướp được tám điểm. Hai chiếc thẻ gỗ khác đã bị một người khác cướp đỉ.

Hắn ta quả thực là người mạnh nhất trong Dạ Lang thị. Dù bị Giang Siêu quấy nhiễu lâu như vậy, hắn ta vẫn được tám điểm. Nếu không bị quấy nhiễu thì đạt được mười điểm sẽ không có vấn đê gì.

Nhưng dù hắn ta đã qua cửa nhưng với số điểm đã đạt được trước đó, tổng số chỉ có mười hai điểm, thật ít đến đáng thương.

Giang Siêu ghi được 20 điểm tuyệt đối, chiếm vị trí thứ nhất.

Ban đầu, Tây Phong Giang muốn làm cho Giang Siêu không ghi được một điểm nào, trực tiếp bị loại.

Hoặc, nếu có thể qua cửa nhiều nhất cũng chỉ được một vài điểm. Sao hắn ta có thể nghĩ rằng Giang Siêu mạnh đến mức biến thái như vậy.

Về phần những người khác, không ai trong số họ đạt được điểm tối đa ở mỗi vòng, điểm cao nhất cũng chỉ là chín điểm.

Xét cho cùng thì trong hạng mục này thực lực của mọi người đều gần ngang nhau.

Cho dù có mạnh hơn một chút nhưng trong việc tranh đoạt khó tránh khỏi sẽ bị người khác quấy nhiễu làm hỏng chuyện.

Người duy nhất được mười điểm chính là Giang Siêu. Hắn lấy thực lực kinh người để chinh phuc toàn trường.

Vòng thứ hai kết thúc, ba mươi người đã qua cửa chuẩn bị cho vòng thứ ba. Sắc mặt Tây Phong Giang xanh mét nhìn Giang Siêu, nghiến răng nghiến lợi.

Cửa cuối cùng này là lôi đài quyết đấu.

Ba mươi người được rút thăm phân thành mười lăm lôi đài tiến hành quyết đấu. số lần quyết đấu cùng là mười lăm lần.

Sau mười lăm ván đấu, bảng xếp hạng sẽ được xếp hạng theo điểm. Hai người đứng đầu sẽ tranh tài ở trận quyết đấu cuối cùng. Lần quyết đấu cuối cùng này sẽ chọn ra người thứ nhất.

SởdĩTây Phong Minh nhất quyết đưa nhỉ tử của mình vào vòng chung kết là vì tỷ thí hạng nhất cuối cùng này.

Với thực lực của nhi tử ông ta thì dù gặp aỉ cũng nhất định sẽ thắng tất cả mười lăm trận.

Cho dù gặp phải Giang Siêu cũng sẽ như vậy. Ông ta rất tin tưởng vào nhi tử của mình.

Nói như vậy thì nhi tử của ông ta khẳng định có thể lọt vào top hai.

Đến lúc đó, chỉ cần đánh bại người dẫn đầu về điểm số thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Cưới được Đông Ly Nguyệt.

Nhưng bây giờ, kế hoạch của ông ta lại lần nữa bị Giang Siêu cản trở. Mặc dù ở vòng thứ hai, nhỉ tử của ông ta đã qua cửa nhưng lại bị mất hai điểm.

Đừng coi đó chỉ là thiếu hai điểm, đôi khi hai điểm này quyết định có thể trở thành hai người đứng đầu hay không.

Tuy nhiên, cơ chế cộng hai điểm nếu thắng và trừ hai điểm nếu thua thật sự mang lại lợi thế cho Tây Phong Giang.

Chẳng sợ nhì tử của ông ta đang kém Giang Siêu tám điểm nhưng cùng lắm chỉ kém những người khác sáu điểm. Nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua.

Rất nhanh, trận đấu đã bắt đầu, mọi người xung quanh đều hồi hộp nhìn kết quả rút thăm. Mọi người đều muốn nhìn thấy biểu hiện của những người mà họ kỳ vọng.

Gần như toàn bộ người của Dạ Lang thị đều muốn nhìn thấy Giang Siêu biểu diễn.

Giang Siêu đối chiến Đông Ly Ưng, Tây Phong Giang đối chiến Bắc Quỳnh Công. Đông

Ly Sơn thì đối chiến Nam Minh Không. Đây gần như là những người mạnh nhất trong Dạ Lang thị.

Nhìn thấy cảnh này, toàn trường lập tức trở nên sôi trào. Tất cả mọi người đều tràn ngập mong chờ với ba trận quyết đấu này.

Tuy nhiên, mọi người càng muốn xem thực lực của Giang Siêu hơn. Nhiều người trong Dạ Lang thị chỉ nghe nói Giang Siêu có vũ lực kinh người nhưng người đã nhìn thấy cũng chỉ có người ở trong bữa tiệc lửa trại ngày hôm đó của Đông Ly Sơn.

ở giữa quảng trường, mười lăm lôi đài được chia ra, ánh mắt mọi người đêu hướng sự chú ý về ba tràng tỷ thí được nhiều người theo dõi nhất.

Đông Ly Ưng đối mặt với Giang Siêu, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Giang huynh đệ, ta nghe nói ngươi rất mạnh. Xin hãy toàn lực ứng phó, để ta đánh một trận thật sảng khoái.” Đông Ly Ưng nâng quyền về phía Giang Siêu nói.

Hắn ta trông khoảng hai mươi ba hoặc bốn tuổi, dáng người cường tráng, khí thế rất bất phàm.

Từ trên người hắn ta, Giang Siêu cảm nhận được khí tức gần tiếp cận đến Ám Kình. Hẳn là hắn ta chỉ cách Ám Kình một bước không xa mà

thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK