Rốt cuộc thì có năm vạn đại quân tới đây, nếu không dốc hết sức đánh thì toàn bộ thôn Kháo Sơn đều xong rồi.
Lại nghĩ đến chuyện chỉ cần giết hết quân Con Cháu trước mắt là có thể dẫn quân đánh chiếm thôn Kháo Sơn, trong mắt Trần Nhân liền hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn ta ra lệnh với quân đội dưới tay mình, thuẫn binh và bộ binh bắt đầu đi lên trước. Hắn ta muốn dời lưới rào trước mắt ra chỗ khác, rồi dùng ky binh đánh thẳng lên.
Chỉ cần ky binh xông lên là có thể giải quyết được hết quân Con Cháu bên kia thôn Kháo Sơn.
Trần Nhân không để quân đội của mình nghỉ ngơi, vừa tới là bắt đầu chiến đấu.
Hắn ta muốn nhanh chóng đoạt được thôn Kháo Sơn.
Hắn ta đã rất sốt ruột muốn có được mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.
Rất nhanh sau đó, thuẫn binh và bộ binh phối hợp với nhau đi tới chỗ cách mặt trận quân Con Cháu vài chục mét.
Khi bọn họ định tấn công đợt đầu tiên thì bên phía quân Con Cháu đột nhiên ném pháo cối mìn tre qua bên này.
Nơi mìn tre rơi xuống là mặt trận thuẫn binh và bộ binh.
Có hơn bốn nghìn người phối hợp với nhau thành trận hình đi thẳng.
Tuy rằng trận hình không tính san sát, nhưng cũng khá gần nhau.
Một đợt mìn tre rơi xuống, trận hình thương vong nặng nề.
Đa số binh lính đều sợ tới mức quay người chạy về, phần binh lính còn lại thì dũng mãnh lao tới phía trước.
Chỉ là bọn họ vừa lao tới trước lưới rào chỗ quân Con Cháu thì quân Con Cháu đã nhắm súng bắn về phía bọn họ.
Quân Bình Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếng súng đã nổ ra hết tiếng này đến tiếng khác.
Quân Bình Nhạc mới vừa lao tới cách mặt trận không xa lập tức ngã tán loạn.
Đợt tấn công đầu tiên chỉ mới bắt đầu thôi mà bên phe quân Bình Nhạc đã tổn thất gần một nghìn người, đã vậy còn chưa chạm được vào một sợi lông của quân Con Cháu nữa chứ.
Loại tình huống này khiến Trân Nhân có chút ngây người.
Hắn ta chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả này. Hắn ta vốn cho rằng bốn nghìn thuẫn bộ binh tấn công, ít nhiều gì cũng sẽ phá hư lưới rào.
Tệ lắm cũng sẽ có binh lính lao vào mặt trận quân địch rồi ném thuốc nổ.
Tuy rằng thuốc nổ của bọn họ không bằng thuốc nổ của quân Con Cháu, nhưng mà nó vẫn có lực sát thương, nào ngờ kết quả lại là thế này.
Hắn ta ngạc nhiên mà nhìn quân Con Cháu đang đứng bên phía bọn họ lạnh nhạt nhìn sang hắn ta.
Sau đó, hắn ta nhìn về phía Gia Luật Thanh bên cạnh.
Bây giờ hắn ta đã biết vì sao một vạn người của Gia Luật Thanh lại chết nhanh đến thế, bởi vì ngay cả tuyến phòng thủ cũng không đi qua được thì nói gì đến tấn công.
Bên mình không thể nào so được với bên người ta chiến đấu từ xa, trừ khi là dùng vũ khí tấn công thành.
Nhưng mà hắn †a hành quân gấp, không hề chuẩn bị vũ khí tấn công thành.
Lại nói trước mắt chỉ là một mặt trận, không có tường thành để tấn công, chỉ cần đoạt mặt trận là được rồi.
Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn ta phải đánh vào mặt trận mới có thể đoạt mặt trận được.
Hơn bốn nghìn thuẫn binh kết hợp, kết quả là hơn hai nghìn binh chạy trốn trở về và bỏ lại hơn một nghìn thi thể.
Vậy thì loại binh nào có thể phá hủy tuyến phòng thủ của quân Con Cháu?
Hắn ta nhìn sang Gia Luật Thanh, bỏ qua ý định tìm Gia Luật Thanh bàn bạc.
Nếu Gia Luật Thanh biết nên làm thế nào thì chắc là đã làm lâu rồi, chứ làm gì phải thê thảm đến mức ném hết một vạn binh lính tại đây.
Đúng lúc này, Trần Nhân dời mắt nhìn sang đội hình cung tên binh bên mình.
Hơn bốn nghìn cung tên binh có thể tấn công từ xa.
Bọn họ vốn dĩ là loại binh tấn công từ xa, lúc này có tác dụng rồi.
Hắn ta vội vàng ra lệnh với cung tên binh trong đội hình cung tên.