Sở dĩ bọn họ không phát động cung biến. thứ nhất là vì không năm chắc, thứ hai là vì không tìm được cơ hội thích hợp. Thứ ba chính là quyết tâm!
Hiện tại, Giang Siêu đã đưa cả ba thứ này đến trước mặt Gia Luật Vân Yến, nếu nàng ta không biết nắm lấy thì cũng hết cách.
Ngay sau khi Giang Siêu để ông cụ Mộ Dung cử người đưa chị em Gia Luật Vân Yến đi, Mộ Dung Minh Ý đến tìm, lúc. này, vẻ mặt hắn ta có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.
Hắn ta liếc nhìn Giang Siêu, rồi lại nhìn Tống Tiểu Nhã sau lưng.
Cuối cùng, hẳn ta kính cẩn hành lễ. Lên tiếng xin lỗi.
“Xin lỗi, hôm qua là tại hạ không đúng, mong cô nương thứ lỗi!”
Dù sao hẳn ta cũng xin lỗi rất có thành ý, Giang Siêu cũng có chút ngạc nhiên với thay đổi của Mộ Dung Minh Ý, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Minh ý cũng bớt vẻ ngông cuồng.
Hắn ta khiến Giang Siêu có cảm giác giống như có chút khiêm nhường, rõ ràng kính trọng Giang Siêu hơn nhiều.
“Thế tứ không cần đa lễ, ta chỉ là nha hoàn của công tử mà thôi, không nhận nổi đại lễ của ngươi!
Chuyện này cứ cho qua đi!”
Tống Tiểu Nhã vội nói với Mộ Dung Minh Ý.
Nàng ta vốn không nghĩ đến chuyện để Mộ Dung Minh Ý xin lỗi.
Càng không nghĩ đến Mộ Dung Minh Ý lại thật sự đến xin lỗi.
Nghĩ đến nguyên do vì công tử nhà mình khiến Mộ Dung Minh Ý tâm phục khẩu phục nên mới đến xin lỗi, trong lòng Tống Tiểu Nhã cũng có chút kiêu ngạo.
Cho dù đối phương không đến xin lỗi thì nàng ta cũng vui vẻ.
“Cái gì mà nha hoàn, ngươi là em gái ta! Trong mắt ta, không có nha hoàn nô bộc, các ngươi đều là anh chị em ta cả!”
Giang Siêu búng nhẹ vào trán Tống Tiểu Nhã, có chút tức giận nói.
“Công tử, đau..” Tống Tiểu Nhã nghe vậy, bĩu môi nói với Giang Siêu, nhưng trong lòng nàng ta lại ngọt như mật vậy.
Nhóm hộ vệ tộc Lãng Dạ ở bên cạnh cũng rất cảm động, bọn họ hộ vệ của Giang Siêu, nhưng Giang Siêu trước giờ chưa từng nghĩ bọn họ là thuộc hạ.
Nhìn thấy tình cảm của Giang Siêu dành cho thuộc hạ, và cả mến mộ của nhóm thuộc hạ đối với Giang Siêu, vẻ mặt Mộ Dung Minh ý lại càng áy náy.
Xem như hẳn ta cũng hiểu ra, cách biệt giữa bản thân và Giang Siêu là gì rồi.
Không chỉ là tài học, mà ngay cả đối nhân xử thế, hắn ta cũng bị Giang Siêu vượt xa không biết bao. nhiêu đoạn.
Cái hẳn ta có chỉ là mấy phẩm chất xấu xí mà công tử thế gia nên có, lại còn tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, thật ra, sợ là cũng không có bản lĩnh gì.
Sau khi từ biệt Giang Siêu, Mộ Dung Minh Ý trên đường quay về đều suy nghĩ, ánh mắt hẳn ta càng lúc càng trở nên sáng rực.
Ông cụ Mộ Dung từ nhìn thấy cháu mình như vậy, bất giác cũng gật đầu, vẻ mặt vui vẻ. Nhìn sân viện của Giang Siêu, ánh mắt cũng thêm vài phần tán thưởng.
Ngày hôm nay, Giang Siêu vừa dậy, đúng lúc luyện tập buổi sáng, trong phủ có người đến báo, nói có người đến tìm! Giang Siêu cũng có chút kinh ngạc.
Hoàng đế có lẽ tạm thời sẽ không để hắn được phong tước, người khác thì dường như hằn cũng không quen, trong kinh thành, người đến tìm hắn rất ít. truyện kiếm hiệp hay
Nhưng cũng không phải không có, ví dụ như thiếu đông gia Diệp Thanh Ảnh của cửa hàng Đại Đông.
Vị hồng nhan của mình đây lúc này không phải đang ở kinh thành sao? Nghĩ ra thì người đến tìm đúng là nàng ấy rồi.