Chỉ cần châu phủ có thể chống được ít nhất ba ngày là không cần phải lo lắng gì nữa.
Quân Con Cháu, huyện An Ninh và Giang Siêu đã không còn là một sự tồn tại mà ai cũng có thể xâu xé nữa.
Chỉ cần lần này bọn họ thành công thoát khỏi sự bao vây của các thế lực trong thiên hạ, thì trong thiên hạ sẽ không còn mấy người dám động đến Giang Siêu.
Bởi vì dù Giang Siêu không có ở đây thì quân Con Cháu cũng có thể càn quét tất cả, cho nên ai dám động đến Giang Siêu đứng sau quân Con Cháu thì chính là tìm chết!
Quân Con Cháu càng mạnh thì Giang Siêu sẽ càng an toàn.
Vậy nên Mộ Dung Chỉ Tình bảo đám Đông Ly Ưng cố tình bày ra sức chiến đấu của quân Con Cháu.
Mộ Dung Chỉ Tình đang chuẩn bị sẵn mọi thứ cho chuyến đi kinh thành của Giang Siêu.
Bên kia, dưới sự xúi giục của Gia Luật Thanh, Trần Nhân bắt đầu dẫn quân tới gần thôn Kháo Sơn.
Năm vạn đại quân chia quân làm ba đội, để ý tới cả hai bên rừng rậm.
Hắn ta sợ hai bên rừng rậm có mai phục.
Hắn ta nghĩ khá đầy đủ, tuy rằng quân Con Cháu chỉ có khoảng bốn năm nghìn người, nhưng mà ai biết bọn họ có đánh lén sau lưng hay không.
Lỡ như đánh lén rồi khiến quân đội của hắn ta loạn lên, có khi đội quân năm vạn người cứ như vậy mà tan tác.
Trần Nhân không phải đồ vô dụng, nếu không cũng sẽ không được Trịnh An coi trọng.
Đội quân hai bên mỗi bên một vạn người. Đội quân ở giữa là ba vạn người.
Cứ như vậy, năm vạn đại quân đi thẳng đến tuyến phỏng thủ đầu tiên trước thôn Kháo Sơn.
Đội quân hai bên không hề phát hiện có mai phục.
Đông Ly Ưng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để Trần Nhân phát hiện có mai phục.
Hai vạn quân tỉnh nhuệ đã trốn sâu vào núi, chỉ chờ tín hiệu pháo hoa là có thể đánh ra ngoài.
Đội quân của Trần Nhân không thấy được quân Con Cháu trốn trong rừng rậm.
Nhưng vì đề phòng bị đánh lén từ hai bên, Trần Nhân vẫn không rút lại đội quân ở hai bên, mà vẫn tiếp tục để lại bảo vệ hai bên.
Loại trận hình này có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Nếu đội quân ở giữa bị tấn công thì đội quân hai bên sẽ lao vào giữa, bao vây kẻ địch rồi tiêu diệt.
Khi đến tuyến phòng thủ đầu tiên, Trần Nhân nhìn thấy mấy nghìn quân Con Cháu trên toàn mặt trận.
Có hơn bốn nghìn quân Con Cháu đang bảo vệ trước tuyến phòng thủ.
Đông Ly Ưng đang chỉ huy tuyến phòng thủ thứ hai.
Còn tuyến phòng thủ đầu tiên thì giao cho Nam Minh Chinh.
Hắn ta là chiến sĩ trong tộc Dạ Lang, mưu lược không kém gì Đông Ly Ưng.
Giang Siêu đề bạt hắn ta. Lúc đầu hắn ta đi theo Đông Ly Ưng để học tập.
Bây giờ hắn ta đã có thể tự mình phụ trách một chỗ,
Lúc dẫn đại quân dừng trước tuyến phòng thủ đầu tiên, trong mắt Trần Nhân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Trước tuyến phòng thủ thế mà lại có hơn bốn nghìn quân Con Cháu, cộng thêm rất nhiều lưới sắt, gân như chặn hết đường hành quân của hắn ta.
Cho dù hắn ta có năm nghìn ky binh thì cũng không thể phá hư hết lưới sắt trước mắt, chắc là đội quân vừa mới lao tới gần thì đã bị các lưới sắt chặn lại rồi.
Hắn ta không biết cái thứ kia là lưới sắt.
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Cho dù nó là dây thừng thì khi có rất nhiều dây thừng vướng lại, chiến mã cũng không thể nào chạy qua được.
Trừ khi là dời hết lưới đi, nếu không thì muốn tấn công bằng ky binh là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, trước mắt có tới bốn nghìn quân Con Cháu, số lượng này làm cho Trần Nhân có chút khó tin.
Nghe nói hiện giờ ở thôn Kháo Sơn chỉ có bốn nghìn quân Con Cháu thôi mà?
Chẳng lẽ là vì quân Con Cháu biết bọn họ sắp tới nên cố ý điều hết binh lính tới đây để liều một trận cuối cùng.