Thế này còn để bọn họ trốn thế nào được?
Trên những con chiến thuyền khác, có chiến thuyền thì không cho người Oa lên thuyền, có cái lại chen chúc đầy người Oa.
Người Oa còn dư lại trên đảo có ít nhất khoảng gần bốn vạn người. Trong đó phần lớn là phụ nữ và trẻ em, tuy là khi người Oa tới đây có phần lớn không dẫn theo người nhà, nhưng vẫn có một số người vẫn dẫn theo người thân tới.
Chỉ là tới khi gặp cảnh nguy hiểm thì lại không thèm quan tâm ai với ai nữa.
Tiếng khóc la, còn có tiếng kêu thảm thiết bên bến tàu, có người vì để xông được lên chiến thuyền mà xung đột với người đang ở trên thuyền.
Người nhà còn giết chính người nhà của mình.
Thậm chí còn có người dẫn đầu đốt đi mất mấy chiếc chiến thuyền, những người này đều ôm tâm lý nếu đã phải chết thì mọi người cùng phải chết, ngươi không cho chúng ta lên thuyền đi, ta cũng không cho các ngươi đi.
Sau khi xảy ra hỗn loạn, bến tàu lập tức trở thành luyện ngục nhân gian.
Mà lúc này Tín Chức Hoàn đã để cho tay sai lái chiến thuyền gia nhập vào nhóm người chạy được trước kia.
Bọn họ không có pháo, cung tên thì thuộc loại cực nhỏ.
Người Oa chú trọng là chém giết chiến trận, về mặt cung tên binh khí thì vốn không phát đạt.
Nếu là đánh chiến trên biển thì, bọn họ còn cảm thấy chính mình bơi rất giỏi, không sợ say tàu.
Sự lay động của thuyền trên biển đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì như ở trên mặt đất.
Bởi vậy mà sở trường của bọn họ là cướp thuyền, người khác say tàu choáng đến chết, ngay cả sức phản kháng lại còn không có.
Ngươi bảo, cướp thuyền như vậy thì kết quả thế nào?
Bọn họ chỉ cần xông lên chiến thuyền, một giây sau là có thể cướp được chiến thuyền của kẻ địch, người trên thuyền không phải bị giết thì là nhảy xuống biển để trốn.
Nhưng sau khi gặp phải đoàn quân Con Cháu này, bọn họ từ mạnh biến thành yếu, bởi vì tuy bên quân Con Cháu kia có một phần lớn các chiến sĩ không phải là người địa phương nên lúc ở trên thuyền đánh cá bị say tàu.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chiến đấu của bọn họ, bọn họ còn không bị say tàu tới mức không thể nhúc nhích được nữa, hơn nữa sóng của hòn đảo Phổ Đà này cũng khá êm.
Giang Siêu lựa chọn ngày sóng nhẹ một chút, rất có lợi với bọn họ.
Chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, lửa đạn trên thuyền đánh cá của quân Con Cháu vẫn bắn dày đặc vào những chiến thuyền xung phong của hải tặc.
Chiến thuyền hải tặc bị đánh tới mức tổn thất càng ngày càng trầm trọng, qua khoảng nửa canh giờ sau, hai trắm chiếc chiến thuyền đã bị đánh tan một nửa, những con thuyền còn dư lại đã gần như xông ra được khỏi vòng vây của quân Con Cháu.
Nhưng ở phía trước lại có không ít những con thuyền đánh cá xuất hiện.
Đây là thuyền đánh cá đến từ hai bên sườn khác nhau.
Bọn họ bao vây hải tặc ở giữa, chuẩn bị diệt toàn bộ quân của bọn họ.
Lưu Tùng nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn nhìn về phía những chiến thuyền ở chung quanh, cuối cùng mệnh lệnh cho thủ hạ tuyên bố đầu hàng.
Hắn hy vọng là dưới sự đầu hàng của mình, có thể giữ được một mạng sống cho hắn, đáng tiếc là hắn vừa treo cờ đầu hàng lên, lại bị một viên đạn pháo bay tới nháy mắt làm nổ tung.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của quân Con Cháu ở nơi xa kia, Lưu Tùng biết đối phương không tiếp thu sự đầu hàng của bọn họ.
Giang Siêu đã tuyên bố mệnh lệnh cho quân Con Cháu rằng không chấp nhận đầu hàng.
Không cần biết đó là hải tặc hay là người Oa, hắn chỉ có một chữ! Giết...
Hành động của những người Oa và đám hải tặc đó đã hoàn toàn chọc giận Giang Siêu, nếu không phải do bọn họ thì bá tánh xung quanh vùng thành thị Duyên Hải này làm gì tới nỗi phải sống ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng đó.
Hơn nữa những tên hải tặc này còn không cả biết hối cải, lúc trước bọn họ còn vì lợi ích mà đầu nhập vào đám người Oa, hôm nay lại vì mạng sống mà đầu hàng với mình.