"Lưu Thông, ngươi..." Ông ta đang định nói ra thân phận của mình, nhưng Giang Siêu lại vỗ vai ông ta rồi nói:
"Thúc Bình, ông không cần quản chuyện này nữa..."
Hẳn gọi ông ta là Thúc Bình làm cho Lưu Thúc Bình đang tức giận bỗng sửng sốt, nhưng đáy mắt ông ta lại hiện lên nét mừng rỡ, Giang Siêu gọi tên ông ta, vậy chứng tỏ Giang Siêu sẽ không giận cá chém thớt lên ông ta đâu nhỉ.
Còn Trương Thanh Tỉ ở phía sau nghe thấy Giang Siêu gọi Thúc Bình, nàng ta chấn động, nàng ta nhớ hình như thành chủ của thành Dũng tên là Lưu Thúc Bình.
Hơn nữa, người này chất vấn Lưu Thông, hỏi hẳn ta có biết Giang Siêu là ai không, vậy nam nhân trước mặt đây có khả năng là ai nhỉ?
Hắn không phải là người mà triều đình phái tới giải oan cho bọn họ sao!
Khả năng cao nhất chắc hẳn chỉ là một vị khâm sai thôi nhỉ, thân phận của khâm sai có to đi chăng nữa thì cũng làm được gì.
Trong lúc nàng ta đang nghĩ lung tung, những tên hộ vệ và gia đinh kia đã xông đến trước mặt, đúng vào lúc những hộ vệ gia đinh này chuẩn bị ra tay.
Thì lại thấy sáu hộ vệ sau lưng Giang Siêu tiến lên trước một bước.
Súng lục trên tay bọn họ bản liên tiếp ra đắng trước, trong chớp mắt, những hộ vệ và gia định gần xông đến nới kia lập tức ngã xuống hàng loạt.
Máu tươi bắn ra, bọn họ sợ đến nỗi không dám tiến lên nữa, ánh mắt họ hiện ra vẻ kinh ngạc.
Súng lục của hộ vệ bên cạnh Giang Siêu không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại, dù hộ vệ và gia đỉnh ở đây có giỏi cỡ nào, thì cũng không đỡ được một phát đạn.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thông hơi hãi, nhưng hắn ta vẫn quát các hộ vệ của mình: "Các ngươi còn đợi cái gì hả, xông lên cho ông, giết... không được để sót một tên nào..."
Mặc dù vũ khí của các hộ vệ dưới trướng Giang Siêu lợi hại, nhưng bên bọn họ đông như thế, xông lên cũng có thể đè chết bọn họ.
Lưu Thúc Bình nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ông ta hiện lên sự tuyệt vọng, giờ thì tiêu rồi.
Nhìn những hộ vệ đang lao tới, ông ta lao ra chắn trước người Giang Siêu theo bản năng.
Nếu Giang Siêu mà xảy ra chuyện gì vào lúc này, thì chỉ sợ không nói đến gia tộc của ông ta, cả một nhà già trẻ lớn bé của ông ta có khi đều sẽ bị liên lụy mất.
Nhưng đúng vào lúc ông ta đang tuyệt vọng, đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng ầm ầm, sau đó bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng hét thảm, còn có tiếng bước chân dồn dập nữa.
Tình hình này lập tức khiến cho mọi người ở đây sửng sốt.
Trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, những hộ vệ kia cũng dừng tấn công nhóm Giang Siêu.
Vào lúc bọn họ đang ngạc nhiên, tình hình hỗn loạn ở phía sau lại tiếp tục, tiếp đó những hộ vệ và gia đinh ở ngoài cửa hoảng sợ chạy vào trong sân nhà.
Đáng tiếc, tuy bọn họ chạy nhanh nhưng cũng không nhanh băng súng, bọn họ vừa xông vào cửa, liền bị súng bắn chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, một đội quân Con Cháu cầm súng xông vào, bọn họ hô to khẩu hiệu bỏ vũ khí xuống không giết.
Những tên gia đinh hộ vệ nãy còn hung hăng không ai bằng giờ đã bị hơn hai trăm binh lính quân Con Cháu lao vào chế phục.
Lưu Thông với thân hình béo ục bị bức đến góc tường, những hộ vệ bên cạnh hắn bị bắn chết ngay tại chỗ.
Hắn ta sợ đến nỗi quỳ rạp trên đất, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ và khó tin.
Hảẳn ta không ngờ quân Con Cháu vẫn luôn ở bên ngoài "Trấn không có đi vào, thế mà lại xông vào.
Hản ta không hiểu tại sao họ lại làm vậy, và cũng càng không hiểu, rốt cuộc binh lính quân Con Cháu xông vào đây là muốn làm cái gì.