Dù là hành lể không đúng, cũng không ai dám nói Tống Ninh Tuyết làm sai.
“Tiên sinh, mời vào…” Đuổi mọi người đi rồi, Tống Ninh Tuyết mới cung kính nói với Giang Siêu.
Thái độ của nàng đối với Giang Siêu làm mọi người thay đối ánh mắt.
Có điều, cả đám đều vỏ thức lộ ra vẻ khinh thường.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang Siêu, ấn tượng đầu tiên của bọn họ về Giang Siêu chính là chỉ là một thằng nhãi ranh, trông mới mười bảy mười tám tuổi thôi.
Trẻ tuổi nhưthếthì có chồ hon người nào được chứ?
Về phần nước hoa và xà phòng gì đó, không aỉ cảm thấy là do Giang Siêu làm ra được.
Mọi người đều đoán là Tống Ninh Tuyết
đẩy Giang Siêu ra làm lá chắn, đế đề phòng những người có tâm tư xấu xa.
Nói đến cùng, một loại buỏn bán tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn cướp đoạt.
Trong mấy trăm người trong đại sảnh, có khoáng hơn mười người thanh niên nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mẳt chứa ác ý.
Phần lớn bọn họ đều ớ độ tuổi hai mươi, aỉ cũng ngưỡng mộ Tống Ninh Tuyết.
Chỉ là không có mấy người có thể giành được sự coi trọng của nàng.
Trong số họ có một người toát ra vẻ cao quý, toàn thân có loại cảm giác phong độ nhẹ nhàng.
Những người xung quanh cung kính Tống Ninh Tuyết, đồng thời cũng cung kính người nọ, thậm chí còn cùng kính nhiều hơn vài phần.
Giang Siêu cũng phát hiện đối phương. Người nọ không giống người thường ớchổ là hắn ta cũng ra ngoài đón Tống Ninh Tuyết, nhưng lại không có vẻ nịnh bợ như mọi người.
Hơn nữa, lúc nhìn thấy Giang Siêu, trong mắt hắn ta ngoại trừ có vẻ khinh thường, thì
còn có vé âm trầm lướt nhanh qua.
“Ninh Tuyết, đây là aỉ vậy, sao không giới thiệu cho mọi người biết?”
Ngay lúc Tống Ninh Tuyết đang nói chuyện với Giang Siêu, người nọ chợt lên tiếng với giọng điệu khó nghe.
Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết nhíu mày, nhìn về phía đối phương với vẻ không vui.
Tống Ninh Tuyết vốn định chờ đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu mới giới thiệu Giang Siêu cho mọì người. Bởi vì làm như vậy là chẳng khác gì bày ra sự tôn trọng tuyệt đối cho Giang Siêu.
Sẽ hơi thất lễ nếu tùy tiện giới thiệu Giang Siêu vào lúc này. Nhất là khi lời giới thiệu do thanh niên trước mắt mở lời, nó có loại cảm giác như muốn tát vào mặt Giang Siêu vậy.
Tống Ninh Tuyết mặc kệ hằn ta, quay đầu ra dấu im lặng với mọi người, rồi nói với vé mặt nghiêm túc: “Mời các vị ngồi. Ta xin giới thiệu, đây chính là Giang Siêu Giang tiên sinh mà ta đã nói, nước hoa và xà phòng đều do hắn làm ra, còn cả vải vóc mà các vị cảm thấy hứng thú cũng do hắn làm ra.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu, cảm xúc trong mắt mọi người khác nhau, có điều ánh mắt khinh thường là nhiều nhất.
Tuy rằng ai cũng đoán được Giang Siêu là người mà Tống Ninh Tuyết nhắc tớỉ, nhưng mà khi nhìn thấy người thật, mọi người đều vô thức coi thường Giang Siêu vài phần.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Giang Siêu hơi nghiêm lại.
Xem ra việc nói chuyện với đám người này khồng dề dàng như trong tường tượng.
Nếu hôm nay hắn không có biểu hiện nào đó ra ngoài dự đoán của mọi người, thì chắc là đám người này nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Tên thanh niên kia thấy Tống Ninh Tuyết mặc kệ mình thì lộ ra vẻ tức giận, nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mắt ghen ghét.
Ngay khoảnh khắc này, phong độ vừa mới quanh quẩn trên người hắn ta chọt tan bìêh.
Người xung quanh thấy cảnh này đều vội vàng cúi đầu, không dám nhìn phía thanh niên, dường như là sợ hắn ta trút giận lên
người mình.
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, Giang Siêu mơ hồ đoán được thân phận của hắn ta.
Dám gọỉ thẳng tên Tống Nỉnh Tuyết, còn nảy sinh lòng ghen ghét với hắn, cũng chỉ có vị hồn phu Trịnh Thế Kinh – nhị công tử nhà Trịnh An Trấn Quốc công của Tống Ninh Tuyết mà thôi.
Hắn ta khá nổi tiếng về văn chương, nghe nói còn thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, là một người vãn võ song toàn.
Hiện nay hắn ta đang nhậm chức quân SƯ tướng quân trong quân Tinh An ớ châu phủ. Lúc này hắn ta xuất hiện ờ đây, chắc là vì chuyến đi châu phủ kia của Tống Ninh Tuyết.
Chuyện này hắn nghe được từ chồ Tống Tiểu Nhã.
Lần trước Tống Ninh Tuyết đi châu phủ, các hộ vệ của nàng cũng đi theo. Còn Tống Tiều Nhã và sáu tên hộ vệ khác thì ở lại giúp đỡ Giang Siêu.
Trong khoảng thời gian ấy, Tống Tiểu Nhã đi theo Giang Siêu kể khá nhiều chuyện về Tống Ninh Tuyết, chẳng biết cô nàng kia muốn làm gì nữa.
Ve phần Trịnh Thế Kinh, Tống Ninh Tuyết khõng thích hắn ta từ nhỏ, sau này lớn lên càng phản đối việc hôn nhân giữa hai người.
Quận vương chỉ có một đứa con gái cưng là Tống Ninh Tuyết. Vì mầu thân Tống Ninh Tuyết mất sớm, quận vương càng thêm yêu thương Tống Ninh Tuyết, nên cũng không nhắctớỉ chuyện phải gả con gái.
Bới vậy, việc hòn nhân kỉa vần luôn kéo dài tới hiện giờ.
Trấn Quốc công từng vì chuyện này mà đi tìm phụ thân Tống Ninh Tuyết mấy lần, nhưng lần nào cũng bị người ta dùng lý do muốn giữ con gái ờ nhà với mình thêm vài năm nữa đuổi đi.
Tống Ninh Tuyết vốn nên gả đi vào năm mười sáu tuổi, lại bị kéo tới bây giờ mười tám tuổi vẫn chưa gả đi.
Mấy tháng trước, quận vương An Ninh qua đời, bên phía Trấn Quốc công càng khó nhắc tới việc hồn nhân.
Tống Ninh Tuyết tuyên bố với bên ngoài là phải giữ hiếu, trong vòng ba năm sẽ không gả chồng.
Trịnh Thế Kinh từ kinh thành chạy đến
châu phủ làm một viên quan nhỏ cũng là vì Tống Ninh Tuyết. Nhưng mà Tống Ninh Tuyết không muốn gả chồng, hắn ta lạì không thể bẳt buộc nàng gả chồng.
Thật ra nhà họ Trịnh liên hôn với Tống Ninh Tuyết là vì coi trọng tước vị quận vương thừa kế của nhà Tống Ninh Tuyết.
Nhị công tử Trấn Quốc cồng là không có tư cách kế thừa tước vị Trấn Quốc cồng.
Vậy nên tước vị quận vương An Ninh nhà họ Tống trờ thành thịt mỡ trong mắt hắn ta.
Thấy phán ứng của mọi người đối với Giang Siêu, Tống Ninh Tuyết cảm thấy bực bội, định mở miệng phát giận.
Nàng là ai cơ chú? Nàng là quận chúa An Ninh! Đám người này cho rằng mình là ai mà dám vô lề với người mà nàng kính trọng? Sao nàng có thề nhin được nữa?
Nhưng nàng còn chưa kịp nói, thì Trịnh Thế Kinh bên cạnh đã đứng dậy, vẩn là cái giọng điệu khó nghe kia: “Hóa ra là Giang tiên sinh. Đã được xưng là tiên sinh, vậy chắc chắn Giang công tử là người rất có tài. Hôm nay đã là tiệc tùng, cũng coi như là cuộc họp mặt, mọi người chơi cho vui là đương nhiên. Hay là chúng ta cùng mời Giang tiên sinh làm
một bài thơ đế tãng thêm vài phần không khí văn vẻ cho bữa tiệc. Mọi người thấy sao?”
Với loại tiệc thương nhân thế này, ngoại trừ bàn chuyện mua bán ra, thì đám thương nhân vì tránh cho người ta nói bọn họ cả người đầy mùi tiền, sẽ mời một ít vãn nhân đến đây để tăng thêm vài phần nho nhã cho bữa tiệc.
Làm thơ và thi đấu văn ch.ương là chuyện thường thây. Đương nhiên, có khi còn có thi đấu võ nữa.
Những lời nói khiêu khích của Trịnh Thế Kinh khống có chồ nào sai cả.
Hắn ta vừa nói xong, mọi người đều thay đổi sắc mặt, ai cũng nhìn ra được Trịnh Thế Kinh đang ghen ghét Giang Siêu.
Nhị công tử nhà Trấn Quốc công là đối tượng mà mọỉ người ở đây muốn nịnh bợ.
Lập tức có người hét lên: “Trịnh công tử nóì đúng! Hay là chúng ta đấu một trận văn đi! Còn thêm đặt cược nữa, chơi như vậy mới thú vị!”
“Đúng vậy, đề nghị không tệ, ta cũng đồng ý.”
Mọi người đều biết Trịnh Thế Kinh muốn
làm Giang Siêu xấu mặt. Có vài người đương nhiên bằng lòng giúp đỡ Trịnh Thế Kinh.