Trở về phòng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi: “Anh Hàn, Úy Mẫn Nhi độc ác như vậy, sao anh có thể phá hỏng chiêu này? Xem ra chú của anh rất muốn có một đứa con của anh làm làm con của ông ấy! Chẳng qua về phương diện khác thì đó là chuyện tốt, nhưng nếu anh thật sự đưa một đứa nhỏ cho chú làm con thừa tự, sau này Tây Âu sẽ duy trì anh ổn định.”
“Không thể nào!” Triệu Húc Hàn nghĩ tới chuyện này đã lập tức nổi giận, chẳng lẽ chưa có sự đồng ý của anh mà đã dám tùy ý đưa con của anh cho người khác làm con thừa tự?
Mặc dù tình cảm của chú và anh không tệ, nhưng đây là đứa con, cho làm con thừa tự và nhận làm con nuôi không giống nhau. Cho làm con thừa tự là sau này sẽ là con trai của Triệu Phiên Vân, không gọi Triệu Húc Hàn là cha.
Lỡ đâu sau này anh chỉ có một đứa con trai, sinh tiếp cũng không ra đứa thứ hai thì sao? Chẳng lẽ coi như anh đoạn tử tuyệt tôn?
Triệu Húc Hàn cảm thấy buồn cười vô cùng, cũng vô cùng tức giận. Mặc dù việc này không phải là thật, nhưng có người tính toán anh và con anh như vậy, thật sự khiến cho anh không có tâm trạng tốt.
“Vậy nếu là con chúng ta sau này thì sao? Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.
“Cũng không thể, trừ khi em sinh nhiều thêm mấy đứa, anh mới có thể suy nghĩ vấn đề này.” Triệu Húc Hàn nói: “Thật ra thì cũng không cần suy nghĩ. Nếu con của mình không nuôi ở bên cạnh cha mẹ, cho dù tìm cha mẹ tốt hơn cho nó thì cũng sẽ đối xử với nó không công bằng và thua thiệt. Anh không thích để việc này xảy ra, chẳng qua nếu chú muốn nhận một đứa con nuôi thì anh cũng có thể đồng ý.”
Ánh mắt Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt dịu dàng, nghĩ tới con mình và cô đáng yêu xinh đẹp cỡ nào, thêm vài đứa đương nhiên vẫn là chuyện tốt. Sau này anh và cô nhất định phải hưởng thụ niềm vui gia đình và con cái.
“Sinh con là chuyện thuận theo tự nhiên, ai biết có thể sinh mấy đứa. Úy Mẫn Nhi cũng thật lợi hại, lại dùng một chiêu hư ảo này là có thể khiến chú hướng về cô ta, ép hôn anh.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu cười.
“Chú cho rằng một khi anh và Úy Mẫn Nhi kết hôn sẽ lập tức sinh con, đến đấy thì nguyện vọng của ông ấy sẽ trở thành sự thật rồi. Hơn nữa trong mắt chú, Úy Mẫn Nhi rất ưu tú, ông ấy hận không thể để anh và cô ta mau chóng kết hôn.” Triệu Húc Hàn cũng rất buồn bực.
“Đó là do chú anh chưa từng gặp em? Những người từng gặp em đều nói em ưu tú. Anh xem bọn Tiêu Ân đi, họ cũng hi vọng em làm đương gia chủ mẫu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đắc ý nói.
Triệu Húc Hàn nhéo mũi nàng, nói: “Chú và bọn Tiêu Ân không giống nhau, ông ấy tương đối xem trọng môn đăng hộ đối. Lúc trước mẹ anh chết, chú của anh cũng rất thương tiếc, nói đây chính là hậu quả không môn đăng hộ đối. Nếu nhà mẹ đẻ anh lợi hại, cho dù làm bà làm bà hai thì cũng không ai dám động đến bà.”
Triệu Húc Hàn nghĩ tới đây, ánh mắt lộ vẻ cô đơn, phảng phất có sự thống khổ.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Dù sao tối mai cũng phải đi gặp chú anh, có lẽ em có thể thay đổi ấn tượng của ông ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, tuy không nắm chắc nhưng cũng muốn an ủi Triệu Húc Hàn một chút.
Triệu Húc Hàn thở dài, nói: “Anh đã chuẩn bị tốt phương án kém nhất rồi. Mất đi phiếu này của chú, tình hình Bắc Mĩ bên kia cũng sắp định rồi, chú tư anh đã không còn bất kỳ hy vọng nào, phiếu kia anh coi như là đã lấy được.”
“Anh xác định?” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn nói: “Tám chín phần mười rồi, chẳng qua bên nguyên lão còn chưa có bổ nhiệm chính thức xuống.”
“Vậy là vẫn chưa khẳng định trăm phần trăm.” Kỷ Hi Nguyệt hơi lo lắng.