Thím Lý vội vàng thấp giọng: “Tiểu thư, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy, cô đừng tức giận nữa được không?”
“Được, nể mặt thím Lý cháu không so đo với cô ta nữa, nhưng sau này Cố Cửu đi đâu thì hy vọng cô ta sẽ theo đó, nếu không để Cố Cửu xảy ra chuyện, xem cậu chủ của cô ta xử lý cô ta thế nào.”
“Vâng vâng vâng. Cô đừng tức giận nữa. Cô có đi tìm Cố thiếu không?” Thím Lý lật đật nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đợi cháu chút, cháu ra ngay.”
“Được.” Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt bước vào hành lang, vẻ mặt cũng đầy bất lực.
Quay về chỗ Vô Cốt, vẻ mặt xinh đẹp và lạnh lùng của Vô Cốt càng lãnh đạm hơn.
“Thím Lý, thím thấy rồi chứ? Sao cô ta có thể làm chủ mẫu của Triệu gia được?” Vô Cốt nhăn nhó, nói.
Thím Lý vội nói: “Vô Cốt, thái độ của cô như vậy là không tốt đâu. Bất luận Kỷ tiểu thư có thế nào thì bây giờ cô ấy cũng là người phụ nữ của cậu chủ. Cô là người của Triệu gia, lẽ ra cô nên bảo vệ mọi thứ mà cậu chủ muốn bảo vệ và quan tâm, chứ không phải ghen tuông vô cớ như vậy. Huống hồ, đại tiểu thư thực ra cũng rất tốt.”
“Thím Lý, thím, chắc chắn thím đã bị cô ta mua chuộc rồi!” Vô Cốt nhìn thím Lý với ánh mắt kinh ngạc.
Thím Lý bực bội đáp: “Mua chuộc cái gì? Người của Triệu gia như chúng ta mà có thể tùy tiện mua chuộc vậy sao? Tôi chỉ biết bây giờ tiểu thư đối xử với cậu chủ rất tốt, còn cậu chủ vì có cô ấy mà đã biết cười nhiều hơn. Đây là một chuyện tốt. Vô Cốt, cô đừng giữ những suy nghĩ không an phận nữa, nếu không tôi sợ là sau này cô sẽ hối hận không kịp đấy.”
Vô Cốt tức giận nằm bò lên bàn: “Chắc chắn cậu chủ sẽ chơi chán nhanh thôi, sẽ vứt bỏ cô ta thôi. Tới lúc đó để xem cô ta còn đắc ý nổi không.”
“Vô Cốt!” Thím Lý tức giận, “Cô đúng là ngang bướng. Nếu để cậu chủ nghe được những lời này, cô sẽ bị đưa về Thái Bình Dương đấy.”
Vô Cốt khẽ chép miệng: “Tôi cũng chỉ nói chuyện với thím Lý thôi. Nhưng tôi thực sự rất ghét cô ta.”
“Tại sao ghét? Hay bởi vì cậu chủ thích cô ấy mà không thích cô? Vô Cốt, cô đã lớn đến nhường này, tại sao có một số việc cô không chịu hiểu? Cô mãi mãi không có hy vọng trở thành người phụ nữ của cậu chủ đâu.” Thím Lý quả quyết nói.
“Thím Lý, thím nói linh tinh gì vậy? Tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả. Tôi chỉ hy vọng người phụ nữ bên cạnh cậu chủ tốt xấu gì cũng phải mạnh hơn người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này. Nếu là Úy Mẫn Nhi, tôi sẽ không bài xích như vậy. Còn nếu ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể được, vậy tại sao tôi lại không thể!”
“Cô xem cô đi, vậy mà còn không phải mơ mộng hão huyền nữa sao?” Thím Lý thở dài, “Vô Cốt, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không có cơ hội trở về bên cạnh cậu chủ nữa đâu.”
“Thím Lý, thím nói vậy là sao? Đừng nói là thím đi mách lại cậu chủ chứ?” Vô Cốt sốt ruột nói.
“Cô cảm thấy nếu cậu chủ biết cô có suy nghĩ không an phận này, còn giữ cô lại bên cạnh sao? Hơn nữa, khi cậu chủ biết cô bất mãn với Kỷ tiểu thư, cô nghĩ còn muốn cô nữa không? Tại sao cô lại ở bên cạnh Cố Cửu, lẽ nào đến bây giờ cô còn chưa hiểu?” Thím Lý cũng rất nghiêm khắc nói.
“Vô Cốt, chúng ta là vệ sĩ, là người của cậu chủ, nhưng cùng lắm chỉ là cấp dưới người làm thôi, mãi mãi không trở thành chủ nhân được đâu, cô hiểu không?” Thần sắc của thím Lý cũng trở nên sắc bén, “Tôi không muốn thấy cô một đi không trở lại.”
Nói xong thím Lý cũng nhanh chóng rời khỏi. Bà đã nói chuyện với Vô Cốt rất lâu, phát hiện thái độ của Vô Cốt bây giờ rất bất thường, đối với Kỷ Hi Nguyệt thì vô cùng oán hận, còn một lòng muốn quay về bên cạnh cậu chủ.