“Đúng vậy, anh mê luyến thân thể của em, em luôn làm anh dục tiên dục tử, cho nên mỗi năm anh đều sẽ tới, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ?” Trong miệng Triệu Hoành Tài đã phát ra tiếng hôn môi chụt chụt.
Thiết Thiên Hoa cười càng thêm dâm đãng, ngay sau đó hai người lại lần nữa quay cuồng bên nhau.
Triệu Húc Hàn ghi hình và cả ghi âm, liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái. Kỷ Hi Nguyệt không biết giờ đi vào ngay hay nên chờ hai người bên trong vui vẻ xong rồi lại đi vào.
Nhưng Triệu Húc Hàn lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Hai người trên giường tức khắc sợ tới mức lập tức tách ra, Thiết Thiên Hoa trực tiếp kéo váy ren lên, nói vọng ra ngoài cửa sổ: “Ai?”
Lúc này Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mới xoay người tiến vào trong cửa sổ. Triệu Hoành Tài đã phủ chăn lên, xuống giường nhặt quần trên mặt đất rồi quay lưng về phía cửa số mặc lên.
“Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt! Sao lại là hai người?” Sắc mặt Thiết Thiên Hoa đại biến.
“Tất nhiên là bắt gian tại giường. Không biết sau khi Úy gia chủ và thím sáu của tôi biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào đâu!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Đôi mắt Thiết Thiên Hoa nheo lại, nói: “Các người đã tới bao lâu?”
“Tự nhiên là đã xem đã nghe hết.” Triệu Húc Hàn huơ di động: “So với việc các người đã giết hại mẹ tôi thì công bố mấy thứ này ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là chút lòng thành.”
Triệu Hoành Tài đã mặc quần vào, xoay người lại, khuôn mặt vặn vẹo, nói: “Triệu Húc Hàn, cậu đừng ngậm máu phun người!”
“Việc chính miệng mình thừa nhận mà còn nói tôi ngậm máu phun người? Chú bảy, tôi thật sự không biết chú có dã tâm lớn như vậy, vẫn luôn muốn ngồi vào vị trí này của tôi. Sao lúc trước không cầu cha tôi nhường cho chú, vậy không tốt hơn à?”
Triệu Húc Hàn nói chuyện âm dương quái khí, Kỷ Hi Nguyệt nghe thì biết trong lòng anh đã càng ngày càng phẫn nộ.
“Hừ! Cha cậu cho tôi mới lạ đó! Anh ta rõ ràng không thích Hồng Nương nhưng cũng cưới! Không cho cô ấy hạnh phúc, loại đàn ông này thì có trách nhiệm gì!” Triệu Hoành Tài rất ngang ngược vô lý.
“Chú giết mẹ tôi vì tư tình của bản thân thì có trách nhiệm hả? Chính mình rõ ràng có dã tâm, câu thông với nguyên lão, chú không làm Triệu gia thất vọng à?” Triệu Húc Hàn cũng phẫn nộ quát lên.
“Có lỗi với Triệu gia? Tôi cũng là người Triệu gia! Tôi nói cho cậu, sau này tôi làm gia chủ sẽ không kém như cậu! Cậu cho rằng mình là cái thá gì! Tiểu tử chưa mọc lông, vậy mà dám nhận vị trí gia chủ! Thật sự cho rằng Triệu gia cũng có thể nghe cậu hả?” Triệu Hoành Tài cười lạnh.
Triệu Húc Hàn còn muốn nói thêm, Kỷ Hi Nguyệt ngắt lời: “Anh Hàn, anh còn tranh cãi gì với loại người ghê tởm này nữa. Loại người này vĩnh viễn sẽ không biết bản thân sai, anh đừng lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp giết luôn đi!”
“Giết tôi? Các người dựa vào đâu?” Trong tay Triệu Hoành Tài xuất hiện một khẩu súng lục màu bạc, sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Triệu Húc Hàn.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói: “Giao bà tà cho em!” Bà ta là nói Thiết Thiên Hoa.
“Không thành vấn đề!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, một tay lập tức chụp vào Thiết Thiên Hoa.
Thiết Thiên Hoa trước sau sắc mặt âm trầm, Kỷ Hi Nguyệt vừa động, bà ta đột nhiên bay nhanh lui về phía sau, bại lộ việc bà ta là người luyện khí công.
Triệu Hoành Tài trừng lớn đôi mắt, hơi không thể tin được, nhìn Thiết Thiên Hoa, nói: “Em, em là người luyện khí công.”
“Trước nay em chưa từng nói em không phải! Chẳng qua vốn dĩ em không tính toán bại lộ mà thôi. Kỷ Hi Nguyệt, cô hại chết con gái của tôi, hôm nay nợ máu trả bằng máu đi!” Tức khắc hai tay của bà ta như ưng, nhào về phía Kỷ Hi Nguyệt.
“Chỉ bằng bà!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, trực tiếp đá ra một chân.
Mà lúc này tiếng súng cũng vang lên, Triệu Hoành Tài nhắm ngay Triệu Húc Hàn, bắn ra một phát.
Chỉ là Triệu Húc Hàn nghiêng đầu qua một bên, trực tiếp tránh khỏi.
Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn trực tiếp nhào tới. Tiếng súng của Triệu Hoành Tài vang lên không ngừng, nhưng Triệu Húc Hàn né tránh toàn bộ. Ngay sau đó, anh đấm một quyền lên đầu, trực tiếp đáng Triệu Hoành Tài hôn mê bất tỉnh.