Thím Lý cười khổ: “Mấy cái này tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết muốn tuyên án thì phải có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, nếu không luật sư của đối phương sẽ có đủ các loại biện giải, quan tòa cân nhắc mức hình phạt cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.”
“Nhưng nếu bố cô tố cáo, tìm được bằng chứng làm giả sổ sách của Đường Tuyết Mai, sau đó liên hệ lại với nhau, vậy thì chuyện Đường Tuyết Mai giết cháu trai của mình để diệt khẩu cũng rất có sức thuyết phục, nhưng Tiểu Nguyệt à, chú hai của cô nhất định sẽ bị liên lụy.” Thím Lý nhìn cô, nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối rắm, Triệu Húc Hàn đi vào, thấy dáng vẻ trầm ngâm đau khổ của cô thì đôi mày của anh cũng chau lại.
“Cậu chủ.” Thím Lý lùi ra sau một chút.
“Em nghĩ nhiều như vậy làm gì, không cần lo lắng, Đường Tuyết Mai và Tần Hạo chắc chắc sẽ bị trừng phạt, chỉ là vấn đền sớm muộn thôi.” Triệu Húc Hàn ngồi một bên giường cô, “Ăn nhanh đi, không phải còn định đến thăm Ngô Phương Châu à? Nghe nói cậu ta đang tự giam mình trong nhà tập thể của cục cảnh sát.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Ngô Phương Châu là người mới, cũng lần đầu tiên trải qua chuyện này. Chặng đường sau này của cậu ta chắc cũng bị ảnh hưởng không ít. Chuyện của Tiểu Lục nhất định sẽ trở thành bóng đen tâm lý của cậu ta, cho nên cục trưởng bên đó hy vọng em có thể tới khuyên giải, vì dù sao em với cậu ta cũng đang cùng điều tra vụ án này, quan hệ sẽ thân hơn một chút.”
Lúc Triệu Húc Hàn nói câu này, khóe môi khẽ run rẩy vài lần.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Vâng, chỉ sợ là ngay cả em cũng khuyên không được, nhưng chuyện này em cũng có trách nhiệm.”
Ánh mắt Triệu Húc Hàn thoáng lấp lánh: “Có lẽ do hai người đồng bệnh tương liên nên dễ chia sẻ hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt ăn vội bữa cơm, Triệu Húc Hàn lại lên tiếng: “Tạm thời Long Bân không thể bảo vệ em, để thím Lý theo em nhé.”
Thím Lý vui mừng đáp: “Vâng, cậu chủ. Tôi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt. Bây giờ thân thủ của tiểu thư đã tiến bộ, cậu chủ cứ yên tâm.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc bà một cái: “Thím Lý, dạo này thím năng nổ hẳn ra nhỉ.”
Thím Lý liền ‘hả’ một tiếng, lập tức kinh sợ, nhưng quả thực là từ khi có Kỷ Hi Nguyệt đến, bà cảm thấy rất vui vẻ. Cô tiểu thư này được dạy dỗ rất tốt, hơn nữa còn rất thân thiện.
Bất tri bất giác, bà cũng quên mất mình mới là vệ sĩ của Triệu gia, và phải hành động theo lệnh của cậu chủ.
“Anh Hàn, anh đừng la thím Lý mà, em thấy thím Lý rất tốt, nếu anh trừng phạt thím Lý, em, em sẽ khóc cho anh xem.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn lại run rẩy.
Còn Thím Lý thì đang nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt cảm động, trong ánh mắt cũng đầy sự yêu thương, đến cả Triệu Húc Hàn cũng cảm thấy hâm mộ.
“Ăn nhanh đi.” Triệu Húc Hàn hờ hững nói một câu rồi bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt ăn uống xong xuôi, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Triệu Không và Triệu Hải đứng canh gác.
“Tiểu thư, cô khỏe rồi à? Thật tốt quá.” Triệu Không cười có chút ngượng ngùng.
“Cám ơn các anh nhé, tôi không sao. Bây giờ tôi với thím Lý ra ngoài, các anh về bảo vệ cho cậu chủ của các anh đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Để thím Lý theo tôi là được rồi.”
Triệu Không và Triệu Hải gật đầu. Kỷ Hi Nguyệt đến thăm Liễu Đông trước, còn thím Lý thì đi chuẩn bị xe.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không vào trong, vì cô thấy trong phòng bệnh đang có người, chắc là người nhà của Liễu Đông. Ngoài cửa vẫn có một nhân viên cảnh sát, cô chào hỏi với người đó xong nhưng không vào, thiết nghĩ nên đi thăm Ngô Phương Châu trước.
Ngoài cổng bệnh viện, thím Lý lái xe tới. Khi không sắm vai bảo mẫu, thím Lý liền đổi sang một bộ quần áo màu xanh đen, nhìn rất chuyên nghiệp và khí chất, giống hệ với các quý bà tinh anh.