Anh ấy đành nói: “Được rồi, cô hỏi đi. Chuyện gì tôi biết tôi sẽ nói, nhưng chuyện không biết thì không thể trách tôi đâu đấy.”
Khuôn mặt vừa mới tỏ ra tức giận của Kỷ Hi Nguyệt lập tức rạng rỡ, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Đương nhiên. Nhưng nếu rõ ràng đã biết mà không nói với tôi thì, haha, tình bạn bè của chúng ta coi như xong! Đừng để Hàn thiếu xem thường anh vì không giữ chữ tín nhé!”
“Có cần phải tàn nhẫn thế không? Mà rốt cuộc cô muốn hỏi gì? Chuyện gì biết tôi sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời, được chưa?” Trong lòng Cố Cửu thấp thỏm bất an, chắc chắn vấn đề này rất quan trọng.
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang ngồi trên quầy bar cạnh cửa sổ, khách khứa trước sau cũng cách nhau khá xa, nói thì thầm chắc sẽ không nghe thấy.
Kỷ Hi Nguyệt đổ người về phía trước một chút: “Cố thiếu, thế anh nói cho tôi biết vì sao anh Hàn lại đối xử tốt với tôi như vậy đi, hơn nữa còn kiên trì tới tận ba năm?”
Cố Cửu chết lặng, chốc sau mới lên tiếng: “Lẽ nào Hàn thiếu đối xử với cô tốt là không đúng?”
“Không phải là không đúng. Ngay cả anh cũng từng nói ba năm qua tôi và Triệu Vân Sâm rất vô lý đúng không, vậy thì tại sao một người đàn ông ưu tú như Triệu Húc Hàn có thể thích tôi, còn một mực bảo vệ tôi như vậy? Điều này không hợp logic tí nào. Anh ấy cũng đâu phải mù mắt? Cho nên bên trong chắc chắn phải có nguyên nhân. Thực ra tôi cũng đã biết được chút ít, anh Hàn nói với tôi rằng đó là vì tâm nguyện của một người, và anh ấy muốn hoàn thiện tâm nguyện thay cho người đó. Bây giờ tôi muốn biết người này là ai? Tại sao anh Hàn phải để ý đến tâm nguyện của người này như vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói rõ ràng chi tiết. Cố Cửu nghe xong cũng đã hiểu vấn đề.
Sắc mặt của anh ấy nghiêm lại, nhìn thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt, còn Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn đang nhìn anh ấy với ánh mắt mong đợi.
“Hàn thiếu nói với cô là vì tâm nguyện của một người?” Cố Cửu cũng trở nên nghiên túc.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Phải. Mới nói tối qua, hơn nữa còn rất nghiêm túc. Tôi nghĩ anh ấy không lừa tôi đâu, chỉ là tôi quá tò mò không biết người này là ai? Tại sao lại có tâm nguyện như vậy với tôi? Tôi và người này có mối quan hệ gì?”
Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất tò mò, còn có một người quan tâm cô như vậy sao? Tại sao kiếp trước cô không hề hay biết? Kiếp này cô nhất định phải làm rõ mới được.
Sắc mặt của Cố Cửu không được tốt cho lắm. Cũng may là đúng lúc nhân viên phục vụ lên món, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu ăn: “Cố thiếu, anh với anh Hàn là anh em tốt, nên tôi nghĩ chuyện này anh cũng rất tò mò, và đã từng hỏi qua, vì vậy chắc chắn anh đã biết đáp án. Bây giờ anh có thể suy nghĩ, xem là có thể nói cho tôi biết được không?”
Nói xong cô liếc nhìn anh ấy một cái rồi cúi đầu ăn, nhưng Cố Cửu thì không nuốt trôi được nữa.
Chuyện này anh ấy đương nhiên biết, nhưng ngặt nỗi đây lại là một vết thương lòng, một bí mật không thể chạm vào của Triệu Húc Hàn, vậy thì anh ấy làm sao nói được đây?
Nhưng nếu không nói thì anh ấy lại mang tiếng nuốt lời, còn Kỷ Hi Nguyệt thì sẽ mãi luẩn quẩn với vấn đề này, thậm chí là đến lúc nằm xuống vẫn còn mang nỗi tò mò.
Anh ấy quả thực rất khó xử, nhưng anh ấy thật sự không biết là sau khi nói ra sẽ gánh lấy hậu quả gì, vì suy cho cùng chuyện này có liên quan đến mối quan hệ sau này của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giờ khắc này vô cùng căng thẳng, mặc dù ngoài mặt ăn uống thoải mái, nhưng thật tâm cô rất sợ Cố Cửu sẽ không nói cho mình biết. Cô thật sự rất muốn biết đáp án.
“Tiểu Nguyệt.” Cố Cửu thấy dáng vẻ thờ ơ của cô thì càng thêm khó xử, thực tế là anh ấy cũng biết Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang rất căng thẳng.
Người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ như vậy, càng là chuyện lớn thì cô càng điềm tĩnh, nói đến điểm này thì thật sự khá giống Triệu Húc Hàn.
“Thật sự không thể nói sao?” Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra, trong lòng vô cùng thất vọng.
“Không phải là không thể nói, mà là sợ nói ra rồi không lường được hậu quả.” Cố Cửu thấy cô thất vọng, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.