“Còn làm thế nào được nữa. Cũng may là ông sếp của chúng ta trước giờ không ưa gì bộ phận diễn xuất, chắc sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt thôi.” Anh Béo nói.
Liễu Đông chau mày gật đầu, mắt vẫn nhìn về hướng văn phòng, hi vọng Kỷ Hi Nguyệt sẽ không sao.
Nhưng cậu sực nhớ ra, cô là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt mà, làm sao có chuyện gì được? Vả lại, hình như quan hệ giữa cô và Triệu Vân Sâm còn rất thân mật. Nếu chuyện này mà bị điều tra, e là mọi người sẽ biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt.
Trong văn phòng của Lộc Hùng, Lộc Hùng hỏi cô: “Vương Nguyệt, nói nghe xem cô lấy được tin mật ở đâu mà biết tối qua Lý Mai sẽ gặp Triệu Van Sâm?”
“Sếp, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật, nhưng anh phải hứa là không được để người khác biết.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, đã đến lúc cô nên nói cho Lộc Hùng biết mình là ai, vì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết.
Với lại, cô tự khai báo với anh ta trước, sau này làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn.
Lộc Hùng sửng sốt: “Cô nói đi.” Anh ta có chút căng thẳng, vì anh ta thấy Vương Nguyệt rất khó hiểu, cứ có cảm giác cô gái này rất đặc biệt.
“Thật ra tên thật của tôi không phải là Vương Nguyệt.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc tới lui, cô nghĩ mở đầu như vậy chắc sẽ ổn hơn.
Đôi mắt ti hí của Lộc Hùng trừng lớn hết cỡ: “Cô, tên của cô không phải là Vương Nguyệt? Đó chủ là tên giả? Vậy sao cô vào đây được?”
“Tên thật của tôi là Kỷ Hi Nguyệt, không biết sếp có ấn tượng gì với cái tên này không nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sao đó tháo chiếc mắt kính gọng gỗ xuống.
Lộc Hùng há hốc, lắp bắp nói: “Kỷ, Kỷ Hi Nguyệt? Vậy cô chính là, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải?”
“Thì ra sếp cũng biết danh tính của tôi nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì.
Lộc Hùng từ phía sau bàn làm việc đứng bậy dậy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt không tin nổi: “Cô là Kỷ tiểu thư thật sao?”
“Danh xứng với thực, cam đoan không giả!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay tháo đầu tóc giả xuống.
Mái tóc dài như thác nước xõa xuống, Lộc Hùng nhìn đến ngẩn người.
“Sao lại khác nhau đến như vậy? Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Lộc Hùng cả kinh nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền trình bày lại toàn câu chuyện của bản thân, cuối cùng nói: “Sếp, chẳng lẽ anh không biết tập đoàn Đế Vương Triệu Thị là ông chủ mới của đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành?”
“Sao cơ? Thật luôn à?” Lộc Hùng lại chấn kinh.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Tôi lừa anh làm gì. Còn nữa, chuyện tối qua đúng là do tôi gài bẫy đấy. Lý Mai đánh bạn tôi rất thảm, nên tôi không nhịn được. Nhưng anh yên tâm, mọi hậu quả tôi đã thu dọn. Loại phụ nữ như Lý Mai nhất định không thể để cô ta sống ngạo mạn thêm nữa.”
Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt xẹt qua tia sát khí.
Lộc Hùng đổ mồ hôi hột. Kỷ đại tiểu thư, cô thật là biết đùa, ôi trái tim nhỏ bé của tôi!
Thì ra trong bộ phận tin tức của anh ta còn có một vi Phật lớn như vậy.
“À thì, Tiểu Nguyệt này, cô có quan hệ gì với Triệu gia vậy?” Lộc Hùng rất tò mò, cấp trên muốn anh ta chiếu cố Vương Nguyệt, có động tĩnh gì cũng phải báo cáo lại, nên rõ ràng là Triệu gia rất quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt.
“Oh, nói vậy cho dễ hiểu đi. Trước đây tôi cũng được xem là bạn gái của Triệu Vân Sâm, nhưng bây giờ tôi đã là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn! Giải thích như vậy chắc sếp hiểu rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn dọa Lộc Hùng một chút.
Vốn dĩ anh ta đã giống gấu, bây giờ còn trợn mắt há mồm nhìn càng giống gấu hơn, buồn cười quá đi mất.
Tận đến lúc Kỷ Hi Nguyệt đội xong tóc giả, đeo mắt kính, sửa soạn lại đôi lúc rồi bước ra khỏi văn phòng, Lộc Hùng vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lộc Hùng cảm thấy chuyện này mới là tin tức hot nhất trong nay năm, con mẹ nó suýt hù chết ông rồi.