Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Đội trưởng Trương, tin tức ở truyền nhanh vậy sao? Tối qua lấy thân phận của Kỷ Hi Nguyệt để ra mặt đấy.”
“Đâu có, đã được phong tỏa cả rồi, là đội trưởng Lý nói. Tôi chỉ muốn chúc mừng cô một tiếng thôi, đừng lo lắng.”
Tin nhắn của đội trưởng Biên cũng đến: “Vương Nguyệt, tôi thực sự rất muốn biết làm sao cô biết tên đầu sỏ là Hắc Trạch Minh vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, có vẻ Hạ Tâm Lan đã kể cho bọn họ nghe là cô nói cho cô ấy biết tên trùm là Hắc Trạch Minh.
“Haha, các anh thông minh như vậy, hẳn phải đoán ra được chứ. Nhưng không được nói, không được nói cho ai biết nhé.” Kỷ Hi Nguyệt gửi qua một icon cười hô hố.
Đội trưởng Biên cũng gửi lại một icon cười haha, ý là đã biết, đại khái chắc là đoán Triệu Húc Hàn nói cho cô nghe.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không quan tâm lắm. Bây giờ chỉ có giải thích như vậy mới hợp ly nhất, nếu không cô sẽ trở thành quái vật mất thôi. Lỡ mà vụ án sau lại muốn cô giúp, mà cô không lại không nhớ được hay hoàn toàn không có ấn tượng gì thì chết toi.
Nếu so ra thì bây giờ cô càng hy vọng mình có thể hỗ trợ bắt tội phạm, vì chuyện dự đoán hoàn toàn là nhờ vào những gì đã xảy ra ở kiếp trước thôi.
“Vị đội trưởng Hạ đó cũng lợi hại phết. Vương Nguyệt, là bạn tốt của cô à?” Đội trưởng Biên lại hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Đúng vậy. Bạn tốt của tôi ở thủ đô, cô ấy là một nữ anh hùng thực thụ, rất nhiều người đàn ông còn thua kém cô ấy.”
“Vừa gặp là đã nhận ra ngay. Nghe nói khuya hôm qua cô ấy bị chém mà vẫn kiên quyết đến hiện trường tham gia vào công cuộc truy quét. Chúng tôi thực sự rất khâm phục.” Đội trưởng Biên nói, “Có cơ hội nhất định phải làm quen mới được.”
“Lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen, có điều tối mai tôi phải sang Pháp rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Lại đi à?” Trương Cường nói, “Tôi đang định kêu cô đến đồn một chuyến nữa chứ.”
“Ồ? Có chuyện gì quan trọng sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.
“Có vụ án mạng khá hóc búa, định nhờ cô cho chút ý kiến, chứ giờ tôi vẫn chưa lần ra được đầu mối.” Trương Cường ăn ngay nói thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt thở dài trong lòng, xem ra linh cảm trước đây của cô thực sự chết ngươi rồi.
“Đội trưởng Trương, tôi không phải là thần tiên, nhưng nếu tuần sau tôi quay lại mà anh vẫn chưa phá án được thì tôi sẽ đến xem thử.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một mặt cười.
“Được. Một lời đã định. Tôi sẽ cố gắng phá án, nhưng quả thực vẫn không được thì thật sự phải làm phiền đến cô rồi.” Đội trưởng Biên nói.
“Tôi chỉ nói là đến xem thử thôi, chứ chưa hẳn là có thể phá án.” Kỷ Hi Nguyệt gửi biểu cảm cười khổ.
Trương Cường liền nói: “Hiểu mà. Cô đừng áp lực. Chúng tôi đều biết cô là người bận rộn, bớt được chút thời gian là quý rồi. Mấy chuyện như phá án vốn dĩ là chức trách của cảnh sát chúng tôi mà.”
Đội trưởng Biên nhắn: “Chúng tôi định mời Vương Nguyệt làm cố vấn của chúng tôi, đặng có vụ án nào khó nhằn mọi người có thể đưa ra cùng thảo luận, để Vương Nguyệt giúp chúng tôi phân tích một chút.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy đó.” Tin nhắn của Lý Đỉnh cũng đếm, “Cách suy luận của Vương Nguyệt rất khác biệt, có thể nhìn thấy được những chỗ mà chúng tôi không chú ý hoặc không ngờ đến trong vụ án.”
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, trách nhiệm này cũng nặng quá nhỉ, cô thật sự lo là mình cân không nổi.
“Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ cố gắng hết sức, chứ không bảo đảm thành công nhé.” Kỷ Hi Nguyệt đáp. Thực ra trong đầu cô cũng còn nhớ khoảng thời gian này trong kiếp trước có rất nhiều vụ án, nhưng thực sự quá nhiều, cô không thể nhớ hết được, biết đâu để họ đề cập trước cô sẽ có chút ấn tượng. Nếu có thể hỗ trợ sớm phá án, đương nhiên cũng là chuyện tốt.
Giống như vụ án buôn lậu m.a tú.y lần này vậy, nhìn chung cũng được xem là thành công mỹ mãn.
“Phải rồi đội trưởng Lý, chưa tóm được trưởng phòng Kim sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Đã bắt giam rồi, nhưng tạm thời chưa công khai ra bên ngoài. Dù sao ông ta cũng là người của cục cảnh sát, phải giữ lại để đào ra thêm nhiều mối liên hệ nữa mới có thể khiến thuyết phục được mọi người. À đúng rồi, Kiều Thanh cũng đã bị bắt, người bạn đó của cô cũng không cần lo lắng nữa.” Lý Đỉnh nói.