“Cậu, Triệu Húc Hàn, cậu là thằng khốn!” Cố Cửu ở bên trong mắng to.
Dù sao đây cũng là bệnh viện của bọn họ, trên đây là tầng lầu của phòng bệnh VIP, chỉ là không ngờ có ngày mình cũng vào đây nằm.
Lúc này Tiêu An đang hối thúc IT xâm nhập vào hệ thống giám sát của các khu vực quận huyện trong Cảng Thành, bắt đầu từ con đường mà chiếc ô tô màu đen đâm vào Kỷ Hi Nguyệt. Khi hệ thống an ninh công cộng không kiểm tra được thì IT vẫn có thể mở các camera ở các trung trung thương mại và nhà ở tư trang.
Chốc lát sau, phát hiện chiếc xe đen đi vào bãi phế liệu, một người đàn ông mặc áo vàng bước xuống, miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở mép xe gọi điện thoại.
“Bắt lấy tên này đi, chỉ cần biết là ai dám ra tay với Kỷ tiểu thư thì không thể tha được.” IT lấm tấm mồ hôi nói. Bởi vì bị Tiêu Ân hối thúc mà ngay cả nuốt nước miếng cũng mắc nghẹn.
Tiêu Ân đi gọi điện thoại, Triệu Không và Triệu Hải đến thẳng bãi phế liệu bắt người.
Sáu giờ, Triệu Húc Hàn chuẩn bị về nhà, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã tắm rửa thay đồ xuống lầu đợi anh.
“Anh Hàn, anh về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hớn hở nhảy lò cò đến nịnh hót Triệu Húc Hàn, lấy túi xách màu đen trong tay anh đặt xuống.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Triệu Húc Hàn thấy Tiêu Ân gọi đến.
“Cậu chủ, điều tra ra rồi, là người của Chu Dương Thiên xuống tay với Kỷ tiểu thư.” Lời của Tiêu Ân truyền đến.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi đi thẳng lên lầu mà không đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khó hiểu, cuộc điện thoại này chắc chắn có liên quan tới cô, nếu không ánh mắt của đại ma vương sẽ không kỳ lạ như vậy.
Triệu Húc Hàn về phòng mới đáp lại Tiêu Ân: “Bởi vì tin tức của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ?”
“Phải, có lẽ là do bản tin mà tiểu thư vừa mới tung ra nên ôm hận trong lòng.” Tiêu Ân nói.
“Vậy người đâu rồi?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Đã bị Triệu Không khống chế rồi. Cậu chủ, anh muốn xử lý thế nào?” Tiêu Ân nói.
“Tên này chắc chắn còn giúp bọn họ làm nhiều chuyện xấu khác, moi hết ra cho tôi. Hai đài truyền hình sẽ đồng loạt đăng tin công bố tội ác của bọn họ ra bên ngoài, đến lúc đó cổ phiếu của Chu thị và Lý Thần Thần sẽ rớt giá, Triệu thị sẽ tiếp quản. Tôi muốn biến bọn họ thành chuột chạy đường*, vĩnh viễn không trở mình được!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
(chuột chạy qua đường: hình ảnh ẩn dụ cho việc kẻ xấu bị ghét bỏ.)
Tiêu Ân phát run, vội vàng nhận lệnh.
Cậu chủ lần này đã nổi giận thực sự, Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ đúng là muốn tìm đường chết rồi.
Xem ra trọng lượng của Kỷ Hi Nguyệt trong lòng cậu chủ càng ngày càng lớn.
Triệu Húc Hàn tắm rửa, đổi sang quần áo mặc ở nhà rồi xuống lầu. Thím Lý đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha ngồi bên cạnh anh nói: “Anh Hàn, hôm nay nhìn em có ngầu không?”
Đổi lại là ánh mắt khinh thường của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, may mà ở thủ đô em đã học với Tâm Lan được kha khá. Anh biết không, cô ấy có cả một phòng huấn luyện luôn đấy? Thực sự rất đã. Hôm nay có thể tránh được xe hơi cũng là nhờ cô ấy đã dạy cho em bộ môn bật nhảy.” Kỷ Hi Nguyệt gắp một miếng cá bỏ vào chén của Triệu Húc Hàn.
“Kêu cô ấy gửi hình ảnh qua đây, anh giúp em sắm thêm dụng cụ.” Triệu Húc Hàn vừa nghe là đã biết cô muốn làm gì.
“Nhưng chỗ này không đủ rộng.”
“Tầng hai mươi chính đang trống.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.
Kỷ Hi Nguyệt tròn miệng, Triệu Húc Hàn lại nói tiếp: “Từ tầng hai mươi trở lên đều là của Triệu gia.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.
“Anh sẽ sắp xếp. Chuyện hôm nay đã điều tra ra rồi, là Chu Dương Thiên đã cho người làm.” Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ đờ đẫn trợn mắt há mồm của cô, khóe miệng hơi cong lên.