Khóe miệng Tiêu Ân run rẩy rất lâu, sau đó mới thở dài một hơi rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, trước khung cảnh thơ mộng bên bờ sông của ngôi biệt thự Thiên Tinh, Kỷ Hi Nguyệt và Kỷ Thượng Hải đang ngồi quanh chiếc bàn nhỏ màu trắng để uống trà sáng.
“Tiểu Nguyệt, tối qua con ngủ không ngon giấc à? Sao nhìn quầng mắt đen sì thế kia? Tuy là con còn trẻ, nhưng cũng không được thức khuya nhiều quá biết chưa?” Kỷ Thượng Hải đau lòng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Bố, con biết rồi, bố yên tâm, bình thường con ngủ trước mười hai không à.”
Kỷ Thượng Hải gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì đó: “Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của con thế nào rồi?”
Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Cũng bình thường ạ. Có Cố Cửu trông coi nên con cũng an tâm.”
Mặc dù Kỷ Thượng Hải không biết Cố Cửu là ai, nhưng nghe nói là bạn của Triệu gia thì ông cũng không hỏi nhiều.
Long Bân đột nhiên xuất hiện: “Tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, bên đài truyền hình có việc cần xử lý.”
Kỷ Thượng Hải đã biết Long Bân là vệ sĩ tạm thời mà đài truyền hình tìm cho cô, nên ông cũng không thắc mắc.
“Oh, được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nhưng nhận được ánh mắt của Long Bân, cô đành tạm biệt bố, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự Thiên Tinh.
“Long Bân, đài truyền hình có chuyện gì sao?” Sau khi lên xe, Kỷ Hi Nguyệt liền hỏi.
“Sếp Lộc bảo là cho cô nghĩ phép nửa tháng để nghĩ ngơi. Tin tức về vụ án cưỡng giết đã hoàn thành nhiệm vụ trong tháng Sáu của cô, sợ cô kiệt sức nên anh ta đã phê duyệt cho cô nghĩ nửa tháng, tiền lương vẫn được hưởng bình thường.” Long Bân đáp.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc: “Không phải chứ, tốt thế cơ à? Tin tức mà còn sợ nhiều?”
Long Bân đương nhiên biết nguyên nhân, mím môi cười nói: “Hình như cô còn phải quay về trường để nộp luận văn mà đúng không?”
“Aiya, anh không nói là tôi cũng quên mất. Chưa tới nửa tháng nữa thôi, chán thật chứ.” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sầu não. Xem ra đúng là rất cần kỳ nghĩ nửa tháng này.
Xe chạy được nửa đường, Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện không phải đường về đài truyền hình, cũng không phải về khu dân cư Phong Nhã, cô ngạc nhiên: “Long Bân, anh đi đâu vậy?”
“Tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Hàn thiếu kêu tôi đưa cô qua đó.” Long Bân đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mím môi nói: “Anh nghe lời anh anh ấy thật đấy.” Nói rồi cô dùng ánh mắt khinh thường liếc anh ta một cái. Tại sao ai cũng bị đại ma vương Triệu Húc Hàn mua chuộc thế nhỉ?
Nhớ đến chuyện tối qua cô vẫn còn tức giận. Đến biệt thự bán sơn Ngự Cảnh để đối mặt với Úy Mẫn Nhi thì liên quan quái gì đến cô?!
Cô chẳng qua chỉ sủng vật của anh, muốn dẹp yên tình địch thì lẽ ra nên đi mà tìm bạn gái của anh chứ?
Chuyện tốt thì không đến lượt cô, mà chuyện xấu gì cũng kêu cô tới làm, dựa vào cái gì!
Anh đúng là một tên đại ma vương ghê gớm!
Nhưng mà, chỉ một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt lại trở về dáng vẻ hèn hạ.
Bỏ đi, đại ma vương thực sự rất lợi hại, cô không muốn chọc anh nổi giận đâu, nhưng cô trút giận một chút chắc là không sao đúng không, cùng lắm là về dỗ dành anh thôi.
Đột nhiên dii động vang lên âm báo tin nhắn, Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở ra xem, là tin nhắn của Triệu Húc Hàn.
Nhưng anh không nói gì cả, chỉ gửi một bức ảnh.
Trong ảnh, bố cô Kỷ Thượng Hải và Đường Tuyết Mai đang ở chung với nhau, không gian vô cùng vắng vẻ, sau lưng là xe của hai người, nhìn có vẻ không phải trong thành phố.
Trên bức ảnh, Đường Tuyết Mai đưa cho Kỷ Thượng Hải một xấp ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt không thấy rõ đó là những ảnh gì. Triệu Húc Hàn cũng không gửi thêm tin nhắn nào cả.
Cô sốt ruột, vội vàng trả lời: “Anh Hàn, đây là cái gì?”
Triệu Húc Hàn thấy người phụ nữ này rốt cuộc cũng chịu hồi âm, khuôn mặt của anh lại càng lạnh hơn.
Nếu anh không đề cập tới bố cô, cô định là sẽ không chủ động nói chuyện với anh luôn sao?