Xung quanh tòa nhà đều là các tòa nhà cao tầng, chứng tỏ vị trí này đang ở trong trung tâm thành phố.
Bình thường Triệu Húc Hàn rất ít nói, nhưng lúc này lại ra lệnh cho từng người một, khiến Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy được một mặt khác biệt của anh, và càng nhìn càng thấy anh đẹp trai.
Vừa giống hệt như một quân vương đang chỉ đạo giang sơn, lại vừa giống như một vị tướng quân đang bài binh bố trận.
Những người bên dưới rất chăm chú lắng nghe, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm cảm thấy người đàn ông của cô thực sự rất đẹp trai và cool ngầu.
Lúc Triệu Húc Hàn đứng trước màn hình máy chiếu giảng giải, cũng vài lần liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Thấy người phụ nữ này đang nhìn anh với ánh mắt mơ màng, lâu lâu còn cười kiểu si mê thì trong lòng không khỏi ba chấm.
Nhưng biểu cảm của cô có phải là càng ngày càng thích anh rồi chăng?
Nghĩ như vậy, tinh thần anh càng thêm hắng hái.
Nói thật, nếu Triệu Thanh Hổ không phải là giám đốc khu vực của Triệu Thị ở Bắc Mỹ, thì cho dù ông ta có chết và đổi sang người khác, anh càng ủng hộ hai tay hai chân. Vì chung quy, người chú tư này chưa bao giờ thích đứa cháu ba là anh.
Ông ta chỉ thích đứa cháu cả Triệu Hằng Sinh, cũng tức là Triệu Nhất Gia bố của Triệu Vân Sâm. Cho nên từ lúc Triệu Hằng Sinh bị anh đánh què chân, vị chú tư này đã trở thành một trong ba vị giám đốc khu vực phản đối anh.
Lần trước xảy ra chuyện ở Mỹ, anh đã nghi ngờ vị chú tư này giúp Triệu Hằng Sinh lập kế hoạch, chỉ là không ngờ lại bị Kỷ Hi Nguyệt đoán trước, nếu không trong cuộc đấu súng loạn xạ ở bãi đậu xe, có lẽ anh đã bị thương không ít.
“Chủ nhân, vậy chúng ta sẽ cử bao nhiêu người để chi viện?” Đợi Triệu Húc Hàn giải thích các đặc điểm chính của tòa nhà và đội hình giám sát, Phan Sinh lo lắng hỏi.
“Không cần nhiều, mất công lại rút dây động rừng.” Triệu Húc Hàn nói, “Tôi sẽ đích thân đi cứu chú tư.” Nói rồi anh dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn một vòng những người đang ngồi trong phòng hội nghị.
“Vậy chủ nhân cần bao nhiêu người?” Phan Sinh hỏi.
“Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp, cậu cứ ở đây trấn thủ, ngoài ra cũng cần phải thu hút sự chú ý của bên đó, để bọn chúng không biết đến kế hoạch của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, những người trong căn phòng này không được tự ý ra vào, cho đến khi tôi cứu được chú tư.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Phan Sinh biến sắc, sắc mặt mọi người cũng rất khó coi. Vệ sĩ Khương Lộ lên tiếng: “Chủ nhân, để tôi đi cùng anh được không?”
“Không cần.” Triệu Húc Hàn mở điện thoại ra, sau đó nói: “Thước Phong, vào đây!”
Vừa dứt câu, một người đàn ông mang mặt nạ đen bước vào, trong tay còn cầm thêm chiếc dao găm sắc bén, khiến người khác không khỏi rùng mình.
“Chủ nhân.” Người đàn ông tiến vào cúi đầu chào Triệu Húc Hàn.
“Từ bây giờ trở đi, chưa có mệnh lệnh của tôi, bất kỳ người nào trong đây cũng không được phép rời khỏi, và cũng không được phép gọi điện thoại. Cậu sẽ là người giám sát bọn họ, nếu ai vi phạm, giết không tha!” Triệu Húc Hàn trực tiếp ra lệnh.
Mọi người nghe xong không khỏi biến sắc, Phan Sinh tức giận nói: “Chủ nhân, ý của anh là gì? Lẽ nào anh nghi ngờ trong đây có nội gián?”
“Đúng vậy, đây là có ý gì?” Có người cũng lo lắng nói.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm có nội gián hay không, đây là tôi chỉ đề phòng. Nếu các người tự nhận mình không phải nội gián, thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Ở Triệu gia tôi là chủ nhân, nên hy vọng trong lòng mọi người tự có chừng mực.”
Nói xong Triệu Húc Hàn vẫy tay gọi Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy theo phía sau. Lúc bước qua Thước Phong, cô khẽ liếc nhìn một cái. Cô có cảm giác, tên này cũng là một trong bốn ám vệ của Triệu Húc Hàn.