Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng sáng tỏ.
Nhớ đến vụ tai nạn máy bay của mẹ, nội tâm của cô cũng dấy lên sự thương cảm.
“Tiểu Nguyệt, đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy nhé. Đợi tới lúc cậu ấy tự nguyện mở miệng, cậu ấy tự nhiên sẽ nói cho cô biết thôi.” Cố Cửu nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi hiểu mà, sẽ không vô cớ khơi lại vết sẹo của anh ấy đâu.” Cô chỉ khó chịu trong lòng khi nghĩ đến chuyện Triệu Húc Hàn tám tuổi đã mất mẹ, sau đó còn phải trải qua cuộc sống không phải của mình.
Chắc hẳn trong cuộc đời của anh, người mà anh nhớ thương nhất và cũng quan trọng nhất chính là mẹ.
“Nghe nói cô được nghĩ phép nửa tháng, có muốn tới Húc Nguyệt xem thử không?” Cố Cửu hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Nửa tháng này tôi phải tăng cường rèn luyện, nhưng tôi sẽ dành chút thời gian qua đó. Phải rồi, tiến độ quay phim của ‘Vượt qua khóa tình’ thế nào rồi? Với lại mấy cái kịch bản mới nữa?”
Cố Cửu cười nói: “Yên tâm, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chúng ta. Xong kịch bản tôi sẽ đưa đến cho cô xem.”
Hai người trò chuyện nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Triệu Húc Hàn từ trong bước ra, nhưng không thấy Úy Mẫn Nhi theo sau.
“Anh Hàn, trò chuyện xong rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt bước lên đón anh, trong ánh mắt vẫn thấp thoáng sự đau lòng.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, rồi lại nhìn Cố Cửu, sau đó khẽ chau mày rồi bước qua: “Cửu thiếu, tối nay anh không về sao?”
Cố Cửu lập tức lắc đầu: “Bây giờ tôi là người bận rộn, đâu có nhàn nhã như vậy. Còn phải ghé bệnh viện xem thử thế nào. Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
Nói rồi quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, hy vọng lần sau có thể thưởng thức được những món ăn tươm tất của cô nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi: “Anh có thể ăn được thức ăn mà bà đây đích thân xuống bếp đã là trời cao ban phước rồi, còn yêu cầu cao như thế, sao anh không leo lên trời luôn đi!”
Cố Cửu bật cười ha hả rồi bỏ đi. Lúc Vô Cốt mở cửa xe, cô ta còn liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt cứ có cảm giác người phụ nữ này rất ghét mình.
Tình địch ơi là tình địch!
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn đang đứng thẳng tắp bên cạnh.
Khuôn mặt tuấn tú, dáng người dong dỏng, còn có hơi thở của một bậc đế vương không ai sánh kịp, quả là vết thương chí mạng của tất cả phụ nữ.
“Anh Hàn, em đối đãi với Úy Mẫn Nhi như vậy, anh sẽ không tức giận chứ?” Kỷ Hi Nguyệt khoác cánh tay anh, hai người lại bắt đầu đi dạo trong hoa viên.
Triệu Húc Hàn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô: “Anh nói rồi, không cần nể mặt anh. Người không phải anh mời tới, nhưng cô ta lại có quan hệ làm ăn với bên Tây Âu của Triệu gia, nên nếu đã tới rồi, anh dĩ nhiên phải có phép lịch sự của một vị chủ nhà, nhưng với em thì không cần quan tâm.”
Kỷ Hi Nguyệt phì cười một tiếng: “Anh Hàn, nếu anh thật sự không đau lòng thì em đây không khách khí nữa.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó nói: “Em nên lưu tâm một chút, Úy Mẫn Nhi không phải là người đơn giản như em nghĩ đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Vậy anh Hàn nói thử xem, cô ta rốt cuộc lợi hại thế nào?”
Triệu Húc Hàn vươn tay sờ sờ đầu cô: “Thứ nhất, thân thủ cô ta rất lợi hại. Em thấy đấy, cô ta tới đây đâu cần mang theo vệ sĩ. Hơn nữa, lúc còn ở đại học Yale, cô ta đã là nữ đấu vật vô địch của trường.”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng: “Cái này em không bì được, xét cho cùng em chỉ mới bắt đầu. Nhưng em sẽ cố gắng.”
“Em ráng theo Long Bân học cho tốt, thời gian ngắn thôi sẽ đánh bại được cô ta.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn cong lên một nụ cười lạnh lùng.