Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Sao lại nói như vậy? Đường Tuyết Mai là cô của cậu ấy mà.”
“Không, không phải Đường Tuyết Mai. Tôi cảm thấy nếu lỡ Liễu Đông tiết lộ những nội tình mà cậu ấy biết, với tính cách của Tần Hạo, rất có khả năng sẽ giết người diệt khẩu, còn người phụ nữ Đường Tuyết Mai này chỉ e là Tần Hạo kêu cô ta giết cháu trai, cô ta cũng sẽ không ngần ngại mà xuống tay.”
“Không phải chứ? Liễu Đông hẳn không biết được bao nhiêu đâu, trừ phi Đường Tuyết Mai nói cho cậu ấy biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân.
Long Bân nhún nhún vai, “Tôi cảm thấy cô nên khuyên Liễu Đông đi, bảo cậu ta đừng quản chuyện này nữa.Tần Hạo thực sự là một tên nham hiểm độc ác đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn rất lo lắng: “Chỉ sợ là Liễu Đông thương tiếc dì Tuyết của cậu ấy mà một lòng muốn khuyên cô ta rời khỏi Tần Hạo, hoặc là tố cáo Tần Hạo. Nếu như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút sốt ruột. Long Bân phân tích rất có lý. Chắc hẳn Liễu Đông đã phát giác ra điều gì đó bất ổn mới đi tìm Đường Tuyết Mai, và khẳng định sẽ khuyên ngăn Đường Tuyết Mai quay đầu là bờ.
“Thực ra điều tôi lo lắng bây giờ là Liễu Đông có khai cô ra không. Bởi vì những chuyện Liễu Đông biết đều do cô điều tra ra.” Long Bân nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta: “Là sao? Ý anh là tôi cũng gặp nguy hiểm?”
“Cô vẫn luôn gặp nguy hiểm mà.” Long Bân cười khổ, “Cho nên lúc nào cũng phải chú ý.”
“Anh đừng căng thẳng quá. Dù sao bên anh Hàn cũng đã tra ra chứng cứ. Bây giờ chỉ cần tôi dẫn dắt cảnh sát điều tra án, chuyện này sẽ nhanh chóng ‘cháy nhà ra mặt chuột’. Hai người bọn họ sắp đến ngày tàn rồi.”
Long Bân khẽ gật đầu. Đương nhiên anh ta biết. Bởi vì những chuyện quan trọng như thế này cậu chủ đều sẽ thông tin với anh ta.
“Hy vọng phía cảnh sát sẽ đẩy nhanh tiến độ.” Long Bân cũng lo lắng. Người bị dồn ép, chỉ e là chó cùng rứt giậu.
Hơn nữa, hẳn Tần Hạo đã phát hiện video khiếm nhã của Đường Tuyết Mai và Kỷ Thượng Hải đã bị xóa bỏ, vậy thì bí mật được lưu trữ trong các thiết bị điện tử của bọn họ cũng đã bị bại lộ.
Long Bân còn biết cậu chủ đã phái một đội ngũ đến nhà và văn phòng của bọn họ để tìm bản sao lưu của đoạn video khiếm nhã, nếu Tần Hạo và Đường Tuyết Mai để ý, có lẽ bọn họ cũng đã biết.
Cho nên hôm nay mới có chuyện bọn họ cãi nhau, có thể vì đã nhận ra những thủ đoạn mà bọn họ làm đã bị người khác phát hiện.
Tất nhiên, vẫn còn một khả năng là bọn họ cho rằng đối phương đã làm ra chuyện này, nhưng giải thích cả một buổi chiều, có lẽ hai người họ đã nhận ra mình sắp bị bại lộ.
Cho nên lúc này Liễu Đông đi tìm Đường Tuyết Mai thật sự không phải cơ hội tốt, rất có khả năng sẽ liên tưởng đến Vương Nguyệt, cho rằng cô đang dở trò.
Vì suy cho cùng cô phóng viên này rất thích bắt tóm hung thủ, thích đào sâu gốc rể.
Kỷ Hi Nguyệt lên xe của Long Bân, chuẩn bị về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh thì điện thoại đổ chuông.
“Liễu Đông.” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhận điện thoại.
“Chị Nguyệt.” Âm thanh của Liễu Đông ở đầu dây bên kia rất phiền muộn.
“Liễu Đông, có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt thận trọng hỏi.
“Chị Nguyệt, chị, chị có thể ra ngoài ăn cơm không? Tôi, tôi có chuyện muốn nói với chị, liên quan đến dì nhỏ của tôi. Bây giờ tôi không biết nên làm thế nào cả.” Liễu Đông nghẹn ngào nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở dưới đài truyền hình. Chị có thể qua đây, chúng ta cùng đi ăn cơm ở quán cơm Trương Ký được không?”
Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Vậy cậu đợi tôi chút nhé, để tôi hỏi bố tôi đã. Do lúc nãy tôi có hẹn với bố đi ăn cơm.”
Cúp điện thoại, Kỷ Hi Nguyệt gọi cho Triệu Húc Hàn, mất công tiền trảm hậu tấu lại khiến cho đại ma vương tức giận.