“Cô, cô!” Tần Hãn đổ mồ hôi hột, nhìn Kỷ Hi Nguyệt như thể đã từng gặp cô ở đâu đó, trong miệng cứ ‘cô, cô’ nửa ngày mà vẫn không nên lời.
“Xem ra anh đã biết rồi nhỉ. Anh trai anh vì muốn trốn tội nên đã hãm hại anh, may là anh phúc lớn mạng lớn, nhưng sau đó anh vẫn bị giày vò không ít, vì thế anh rất hận anh trai anh, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán.
Những người khác nghe xong cũng vô cùng kinh hãi. Những chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt biết hình như còn nhiều hơn cả cảnh sát.
Đội trưởng Biên nhìn Ngô Phương Châu, vẻ mặt của Ngô Phương Châu cũng đầy sự hoài nghi và kinh ngạc.
“Không phải thế!” Tần Hãn lập tức bác bỏ, nhưng sau đó lại giữ im lặng.
“Không phải ư? Theo tôi nghĩ, chắc do thấy anh hay làm phiền, nên sợ bị anh làm liên lụy, anh trai anh đã giới thiệu Đường Tuyết Mai cho anh làm quen, từ đó anh lại vì Đường Tuyết Mai mà giúp anh trai anh làm việc, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên lớn tiếng.
Tần Hãn bị tiếng nói to của cô làm cho giật mình, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Đáng tiếc cho một tên ngốc như anh, vì một Đường Tuyết Mai mà lại giúp hai người bọn họ phạm tội. Bây giờ xảy ra chuyện, anh lại bị đẩy ra nhận tội, còn hai người bọn họ sau khi trốn thoát lại được sống ung dung tự tại, ân ái yên đương. Tần Hãn, tôi thấy đáng tiếc cho anh thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nhìn anh ta với ánh mắt trào phúng.
Còn trong suy nghĩ của Tần Hãn, ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt là đang xem anh ta như một tên đại ngu xuẩn. Đường Tuyết Mai thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt này nhìn anh ta, như thể anh ta mãi mãi cũng không sánh bằng anh trai mình.
Trong mắt Đường Tuyết Mai chỉ biết mỗi anh trai,ngay cả khi đang nằm dưới thân anh ta, ánh mắt của Đường Tuyết Mai cũng xa xăm như đang thông qua anh ta nhìn thấy một người nào đó.
Tại sao? Tại sao anh ta yêu chiều và bảo vệ cô ta như vậy, nhưng trong lòng cô ta chỉ biết mỗi anh trai?
Vì cô ta, anh ta đã bằng lòng tha thứ cho anh mình, vì cô ta, anh ta đã tình nguyện giết người, nhưng cuối cùng thì thế nào?
Hai người bọn họ lại bỏ mặc anh ta? Ngay cả luật sự cũng không phái đến mà đã cao chạy xa bay? Để mặc anh bị kết án tử hình?
Kỷ Hi Nguyệt thấy toàn thân của Tần Hãn run lên, nắm đấm từ từ siết lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, răng lợi nghiến chặt, trán đổ đầy mồ hôi.
Có thể nhận ra anh ta đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
“Tần Hãn, thú thật với anh, anh chắc chắn không thoát khỏi tội danh này đâu. Anh cứ khăng khăng bảo vệ anh trai và Đường Tuyết Mai như vậy, tôi thấy không đáng cho anh chút nào. Nếu bọn họ đối xử tốt với anh, vậy thì không nói làm gì, đằng này ti tỉ chuyện gì hai người kia cũng bí mật tính kế với nhau, xem anh cùng lắm chỉ là quân cờ, anh thật sự cam tâm sao?”
“Tôi tin là anh cũng biết Đường Tuyết Mai không yêu anh, bằng không anh cũng đâu đi chém cô ta như vậy, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp lời mình.
“Cô, sao cô biết cô ta không yêu tôi? Tôi, tôi chỉ muốn dọa cô ta thôi, nhưng chẳng may cô ta lại quẹt trúng vào lưỡi dao. Tôi không hề muốn tổn thương cô ta.” Tần Hãn sốt ruột nói.
“Nhưng thực tế là anh đã chém cô ta. Mặc dù cô ta không báo cảnh sát, nhưng đối với hành vi biến thái và điên rồ của anh đã có sự e dè. Cho nên, lần này tại sao lại là anh và cô ta đi xử lý Liễu Đông, mà không phải là Tần Hạo đích thân ra tay? Để tôi nói cho anh biết nhé, đó là vì bọn họ đã sớm trù tính làm thế nào để đẩy anh ra làm dê thế tội.”