“Bây giờ ông ấy không tin tôi đã có người yêu, cho nên mới giục tôi lấy vợ.” Cố Cửu muốn khóc với Kỷ Hi Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, nể tình tôi nhiều lần nửa đêm bị túm tới điều trị vết thương cho cô, cô giúp tôi lần này được không? Chỉ một lần thôi!”
Mặt của Cố Cửu nhăn lại như vỏ cam, hai tay chắp lạy Kỷ Hi Nguyệt.
“Hai người đàn ông các anh bị làm sao thế. Chuyện chung thân đại sự cũng không xử lý được là sao? Còn chơi chung với nhau nữa chứ? Tôi giúp anh thì được, nhưng anh có nghĩ lỡ như biết được tôi là hàng giả thì ông cụ nhà anh liệu có bị tức mà chết không?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự không nói nên lời.
Hai người đàn ông này lại gặp cùng một vấn đề, nhưng cô thấy Triệu Húc Hàn đỡ hơn Cố Cửu một chút, dù sao thì Triệu Húc Hàn không phải bị ông cụ Triệu gia giục, mà là bị anh cả Triệu Nhất Gia của anh giở trò.
Nhưng Cố Cửu thì khác, anh ấy thực sự bị bố ép cưới.
Nhắc mới thấy, hai người đàn ông này đúng là số khổ, đều bị ép lấy người phụ nữ mà bản thân không thích, thực sự nghe qua khá đáng thương.
“Tiểu Nguyệt, tôi cầu xin cô đấy, tôi không tìm được người phụ nữ nào cảm tử như cô cả.” Cố Cửu lại nói.
“Ý gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt nổi xù.
Cố Cửu vội vàng cười xòa: “Ngay cả Triệu Húc Hàn cô cũng dám mắng, thấy Triệu Nhất Gia cô cũng dám chửi, vậy chắc chắn gặp bố tôi cũng không thành vấn đề. Cô phải biết là người phụ nữ bình thường thấy bố tôi đều bị dọa không nói nên lời, vì vậy người làm được việc này chỉ có cô thôi.”
“Ý anh là tôi không sợ trời không sợ đất, trẻ tuổi ngông cuồng không biết điều sao?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nhìn anh ấy.
Cố Cửu lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, ý của tôi là cô am hiểu sâu rộng, không sợ hãi thứ gì, mà cũng không có thứ gì có thể khiến cô sợ hãi, đây là một loại kiêu ngạo.”
“Nói cũng có lý đấy, nhưng anh đừng tâng bốc tôi nữa, tôi cũng chỉ là một kẻ hiếu thắng, tính khí xấu xa thôi. Huống hồ mọi người đều từ mẹ sinh ra, chuyện gì cũng có thể bàn bạc cách giải quyết, việc gì tôi phải sợ?” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Cô tự nhủ trong bụng, ngoại trừ tên đại ma vương Triệu Húc Hàn ra thì quả thực cô không sợ ai cả. Không phải là không sợ, mà có lẽ cô chưa gặp phải. Nhưng cô tin mình không làm chuyện xấu, quang mình lỗi lạc thì chẳng có gì đáng sợ.
“Đúng đúng đúng, vì vậy tôi mới tìm cô giúp đỡ. Nửa tháng sau chúng ta đi chuyên cơ riêng về kinh thành một chuyến, chỉ ăn một bữa cơm thôi.” Cố Cửu vội vàng nói.
“Tôi đâu đã đồng ý?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta mà ngứa mắt vô cùng.
Cố Cửu van nài: “Tiểu Nguyệt, cô hãy vì lợi ích của anh Hàn mà giúp tôi một lần đi. Chỉ cần cô giúp tôi đối phó với ông già nhà tôi, sau này cô có chuyện gì tôi nhất định sẽ giúp đỡ!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cũng đang nhàn nhạt nhìn cô. Cô thật sự không hiểu được ý tứ của anh.
“Tôi sẽ trả lời anh sau, còn phải hỏi ý kiến anh Hàn đã.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Cố Cửu vui mừng: “Được được được, tôi đợi tin nhắn của cô, chúng ta thêm bạn bè đi.” Cố Cửu lấy di động ra.
Kỷ Hi Nguyệt quả thực không có số của anh ấy, cho nên hai người trao đổi số.
“Cửu thiếu, để bày tỏ thành ý của mình, lát nữa lúc anh tiễn Giang Thành ra ngoài nhớ phải xin lỗi anh ấy đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đưa ra điều kiện trước.
Cố Cửu sửng sờ, nghĩ bụng cô gái này đúng là không chịu thiệt thòi.
“Được được, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.” Cố Cửu lập tức đáp ứng, anh ấy cũng không muốn hình tượng của bản thân bị Triệu Húc Hàn phá hỏng.