Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn nghiêm túc, âm trầm, nói: “Thiết Quý Hoành, anh có biết anh đang nói gì không?”

Anh trực tiếp gọi tên Thiết Quý Hoành, mà không phải Thiết gia chủ, chứng minh chuyện này thận trọng và quan trọng đối với anh cỡ nào.

“Triệu gia chủ, một khi tôi nói ra thì đương nhiên đã biết một ít.” Thiết Quý Hoành cũng không quan tâm Triệu Húc Hàn gọi thẳng tên. Bởi vì ai cũng biết ban đầu Triệu Húc Hàn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẹ anh có bấy nhiêu cố gắng và điên cuồng,  đã có bao nhiêu người chết ở phương diện này, tất cả mọi người cũng ngầm hiểu mà không nói ra.

Cho nên anh ta nói ra những lời này, cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, suy cho cùng nếu như sơ ý thì sẽ khiến Triệu Húc Hàn nổi trận lôi đình.

Triệu Húc Hàn nheo mắt nhìn chằm Thiết Quý Hoành, Kỷ Hi Nguyệt thật sự không chịu được khí tức mạnh mẽ giữa hai người đàn ông này, lập tức vội nói: “Anh Thiết, anh nói đi, vì sao liên quan đến Úy gia? Hình như hoàn toàn là chuyện không liên quan?

Thiết Quý Hoành dời mắt nhìn đến trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Triệu Húc Hàn, nói: “Triệu gia chủ, chẳng lẽ anh không hiểu tại sao mẹ của anh lại chết ở La Mã? Sao ban đầu bà đến nước Pháp, tại sao lại đi La Mã?”

Lời này vừa nói ra, gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn hoàn toàn cứng đờ, thật ra trong đầu anh lập tức vội vàng suy nghĩ.

Năm đó cũng là năm chú mới tiếp nhận chức chủ tịch không lâu, và mới bắt đầu hợp tác với Quốc tế Úy Lam, thế nên cha anh dẫn theo mẹ anh đến bàn chuyện hợp tác.

Mẹ xảy ra chuyện là lúc cha đang bàn chuyện với Quốc tế Úy Lam, mẹ ra ngoài du ngoạn với cận vệ của cha.

Bởi vì mẹ Triệu Húc Hàn rất thích biển, thế nên Úy gia đề xuất đi La Mã, bởi vì mấy bờ biển của La Mã đều là thắng cảnh du lịch nổi tiếng, đâu biết sẽ xảy ra chuyện ở bên đó.

“Ý anh việc mẹ tôi đi La Mã là do Uý gia sắp đặt?” Triệu Húc Hàn không hiểu lắm: “Hay là cha đưa mẹ tới nước Pháp bàn chuyện làm ăn chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn hãm hại mẹ tôi?”

Gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn càng thêm khó coi.

“Khi đó hẳn là lúc Úy Mẫn Nhi mới ra đời không bao lâu? Nếu nói có liên hệ thì cũng liên quan đến cha và mẹ của Úy Mẫn Nhi mới đúng?” Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt cũng hoạt động rất nhanh.

“Triệu gia chủ, nếu tôi đã nói ra chuyện này thì đương nhiên phải có điều kiện trao đổi. Phải chăng anh nên suy nghĩ lại chuyện chúng ta hợp tác?” Thiết Quý Hoành cũng không ngu, không thể nào nói ra bí mật lớn mà anh ta biết cho Triệu Húc Hàn dưới tình huống anh ta không có lợi.

Bởi vì bí mật này không đáng tiền đối với người khác, nhưng lại vô cùng quan trọng với đứa con trai Triệu Húc Hàn đang tìm chân tướng.

“Được! Tôi đồng ý Triệu gia và Thiết gia hợp tác, đương nhiên chỉ là lúc Thiết Quý Hoành anh làm gia chủ. Nếu đổi gia chủ hoặc là Thiết gia anh xuất hiện biến cố, vậy hợp tác sẽ thay đổi, việc này tôi không thể bảo đảm.” Triệu Húc Hàn sảng khoái nói: “Còn nữa, một khi tôi không làm gia chủ nữa, vậy hợp tác của tôi và anh hiển nhiên cũng dừng lại vô điều kiện, như vậy được không?”

Có thể thấy được Triệu Húc Hàn rất sốt ruột. Tay Kỷ Hi Nguyệt đè chặt bắp đùi anh dưới mặt bàn, cô sợ Triệu Húc Hàn bởi vì kích động và xúc động mà ra quyết định không lý trí.

Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, sau đó gật đầu, nói cho Kỷ Hi Nguyệt  không phải anh xúc động.

“Được, yêu cầu này cũng bình thường, hơn nữa nếu tôi và anh cũng không phải gia chủ nữa, Thiết gia cũng không quản chuyện của tôi! Bây giờ tôi ở vị trí gia chủ thì hiển nhiên phải giúp gia tộc tranh thủ thứ tốt nhất.” Thiết Quý Hoành cũng rất dứt khoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK