(Nỗi oan Đậu Nga: là vở kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên. Tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất ‘Đông Hải Hiếu Phụ’ trong Liệt Nữ Truyện. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng – nguồn: Google.)
“Con tự xem lại mình đã giao du với loại bạn gì đi. Nếu lần này Bạch Sơn không chết, e là con sẽ trở thành con nghiện đấy.” Tiền Vạn Hạo thở dài.
Tâm trạng của Tiền Giang Thành đột nhiên suy sụp: “Đúng vậy, đáng thương nhất vẫn là Bạch Sơn. Tụi con cũng không ngờ bạn bè nhiều năm như vậy lại đi bỏ thuốc tụi con.”
Tiền Giang Thành nghĩ đến Kiều Mộc, cõi lòng chợt nguội lạnh.
“Chắc chắn anh ta đã bị anh trai cưỡng ép, nhưng lần này lại không tóm được Kiều Thanh, nên khả năng sẽ rất nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt thầm cảm ơn Tiền Giang Thành, nhờ có anh ấy mà chủ đề mới được xoay chuyển.
“Đúng vậy. Tiểu Nguyệt, con nói nên làm thế nào bây giờ? Giang Thành đã bị đánh, còn uy hiếp tới hai người già bọn dì, liệu có khi nào bọn chúng làm thật không?” Dương Linh sợ hãi nói.
“Con với anh Giang Thành đã đến đồn cảnh sát để trình bày tình hình với đội trưởng Lý rồi. Tạm thời Kiều Thanh sẽ bị giám sát trên diện rộng, nên có lẽ hắn ta sẽ không dám hành động nữa, có điều thời gian này chú và dì ra ngoài nên mang theo vệ sĩ để đảm bảo an toàn.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì quay sang nhìn Kỷ Thượng Hải: “Bố, bọn chúng đã biết con là Vương Nguyệt, nên bố cũng phải chú ý an toàn.”
“Bố thì không sợ, nhưng tại sao bọn buôn lậu m.a tú.y lại biết con là Vương Nguyệt?” Kỷ Thượng Hải cũng rất lo lắng.
“Thực ra trước hôm nay bọn chúng vẫn chưa biết đâu, nhưng sau hôm nay e là đã biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, trưởng phòng Kim ắt là đã nói cho bọn đàn em của ông ta biết, chỉ không biết là bây giờ ông ta đang có bao nhiêu phần nghi ngờ cô thôi.
Nếu ông ta biết cô nhận ra ông ta là người xấu, e là sẽ sớm ra tay với cô trong nay mai.
“Sao? Nói vậy là có ý gì?” Tiền Giang Thành không hiểu.
“Em nói với mọi người, mọi người tuyệt đối phải cẩn thận đấy. Chuyện này vô cùng trọng đại. Quan trọng là em chưa có bằng chứng, nhưng vẫn phải nhắc nhở mọi người trước, đôi khi cảnh sát đến tìm cũng chưa hẳn là chuyện tốt đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc kỹ càng, sau đó vẫn quyết định nói ra.
“Tiểu Nguyệt, ý con là sao? Đừng dọa bố.” Kỷ Thượng Hải biến sắc.
“Thực chất, trưởng phòng Kim của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng là một tên buôn lậu m.a tú.y.” Kỷ Hi Nguyệt nói rành rọt từng chữ.
“Cái gì!” Mọi người trong bàn đều kinh hoàng.
“Tiểu Nguyệt, thảo nào em vừa vào văn phòng của ông ta là sắc mặt liền thay đổi, nhưng chuyện này là thế nào? Sao em lại biết được?”
“Làm thế nào biết được thì em không nói được, nhưng mọi người tự biết cẩn thận là được. Lúc phòng truy nã tội phạm m.a tú.y đến, mọi người nhớ phải ăn nói cẩn thận nhé, bởi vì chính em cũng không biết là người đó có phải do trưởng phòng Kim phái đến hay không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Tiểu Nguyệt, nếu chuyện này là thật thì con nên nói ra mới đúng chứ?” Dương Linh lo lắng nói, “Nếu không tóm được bọn chúng, m.a tú.y sẽ còn hại rất nhiều người nữa.”
“Dì Dương, mọi thứ đều phải cần có bằng chứng, mà bây giờ con lại chưa có, nên chỉ có thể kêu mọi người cẩn thận. Với lại, mọi người nhớ là đừng truyền ra ngoài nhé, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc dặn dò.
Mọi người lập tức gật đầu, ai nấy cũng bị dọa cho tái mặt.
Thím Lý chau mày, bà không ngờ còn có chuyện như vậy. Cậu chủ vừa mới đi là bên đây lại xảy ra chuyện lớn, không biết là trưởng phòng Kim kia liệu có giết tiểu thư để bịt miệng không nữa.
Chuyện này nhất định phải báo cho cậu chủ mới được, nhưng không biết là La Hi đã báo cáo chưa.
Mà thực tế là La Hi không hề hay biết chuyện này, vì Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa nói cho anh ấy biết.
Sau bữa cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý và La Hi cùng trở về khu dân cư Phong Nhã.
Ở trên xe, thím Lý nói ra, La Hi nghe xong cũng sửng sốt.
“Tiểu thư, sao cô không nói với tôi?” La Hi nói, “Cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào đấy.”