Trước khi tan ca, mọi người nghe tin Tào Quang bị chuyển đi.
“Không phải chứ, mới đến chưa được bao lâu lại bị điều đi. Gần đây đài truyền hình rốt cuộc là bị gì thế nhỉ? Nhân sự cứ liên tục bị điều chuyển.” Cố Du Du ngạc nhiên.
“Chuyện của cấp trên ai mà biết được,” Anh Hâm nói vào một câu.
Long Bân ngồi trước bàn làm việc báo cáo tình hình cho Triệu Húc Hàn, còn nói Tào Quang là một người không đơn giản, nhưng lúc biết ra Tào Quang là người của mình, anh ta mới vỡ lẽ.
Xem ra cửa ải đầu tiên anh ta đã được thông qua. Long Bân lau nhẹ cái trán đang đẫm mồ hôi, cũng may là anh ta kiên quyết theo cô xuống dưới, nếu không đã bị bị out ngay từ ngày đầu tiên rồi.
Kỷ Hi Nguyệt cầm xấp tài liệu về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Cô nghiêm túc xem thông tin của các công ty điện ảnh và truyền hình khác, dù sao sau này cũng là đối thủ cùng ngành, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Xem được một nửa thì di động vang lên. Cô cầm qua xem, là tin nhắn của Liễu Đông.
“Chị Nguyệt, chị cảm thấy Long Bân là người như thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó khẽ cười, hồi âm lại: “Mới có nửa ngày, làm sao tôi biết anh ta như thế nào. Cậu đừng lo lắng, trưa mai mời cậu với anh Béo đi ăn cơm.”
Cả ngày hôm nay Liễu Đông rất khó chịu, trong ngực cứ cảm thấy tưng tức, kìm nén rất lâu mới quyết định gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Chị Nguyệt, chị có thể nói lại với sếp là chuyển tôi về làm chung với chị được không? Ban đầu lúc anh ta đào tôi qua đây cũng vì đồng ý chuyện này nên tôi mới qua, bây giờ mới được một tháng đã để tôi làm một mình, tôi thật sự không làm được.”
“Liễu Đông, cậu phải có niềm tin với bản thân chứ. Tôi cảm thấy cậu là phóng viên tài năng, đừng lo lắng chuyện không tìm được tin tức, tôi sẽ giúp cậu. Đã nói là thực ra cậu vẫn chung một nhóm với tôi mà.”
Liễu Đông không đáp lại, Kỷ Hi Nguyệt cũng đoán được tâm tư của cậu. Cô cảm thấy, phải chăng tâm tư của những người trẻ tuổi ai cũng mẫn cảm?
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một mặt cười, sau đó đổi chủ đề, “Phải rồi, mấy ngày nay dì Tuyết của cậu thế nào rồi?”
Liễu Đông gửi lại tin nhắn: “Hình như dì Tuyết rất bận. Tối qua tôi vẫn đi tìm dì ấy, nhưng dì ấy nói đang bận việc. Không biết có phải vì tài liệu mà Tần Hạo đưa cho dì ấy không.”
“Vậy thì thuận theo tự nhiên đi, cậu cũng đừng nghĩ lung tung nữa, vết thương mới khỏi chưa lâu, cố gắng nghĩ ngơi nhiều vào.” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một mặt cười.
Liễu Đông đành kết thúc cuộc nói chuyện ở đây, mặc dù cậu còn nhiều điều muốn nói với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Triệu Húc Hàn về nhà ăn cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt thành thật kể lại chuyện hôm nay có người mới đến và Tào Quang tập kích bất ngờ.
“Ồ, tính ra Long Bân ít nhất còn mạnh hơn Liễu Đông.” Triệu Húc Hàn nghe xong thì nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, sau đó thở dài: “Nhưng xét về tính chuyên môn thì Liễu Đông hơn hẳn anh ta. Long Bân chỉ được cái đánh đấm là giỏi thôi.”
“An toàn mới quan trọng. Anh ta biết đánh nhau thì sau này em ra ngoài với anh ta sẽ giảm bớt nguy hiểm. Rất tốt.” Triệu Húc Hàn kết luận.
“Anh Hàn, anh ta đẹp trai lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, cố gắng kích thích anh.
Quả nhiên sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã lạnh đi một chút, anh liếc nhìn cô, làm cho máu huyết của Kỷ Hi Nguyệt đông cứng ngay lập tức. Xem ra trò đùa này không thể giỡn nhây được.
“Vậy thì cứ bôi xấu lên mặt anh ta đi.” Logic xử lý của đại ma vương quả nhiên rất bá đạo.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười. Đây đâu phải kích thích anh, là đang kích thích cô thì có?
Cô vội vàng dỗ dành: “Anh Hàn, anh ghen à? Nhưng đâu có người đàn ông nào đẹp như anh chứ, Trong mắt em, anh là người đẹp trai nhất quả đất.”