Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu còn là kiếp trước thì có lẽ cô sẽ làm vậy, nhưng kiếp này thì không!
“Em cảm thấy anh đối xử tốt với em là vì lòng riêng sao?” Cổ họng Triệu Húc Hàn có chút khô khốc.
“Có lòng riêng thì cũng vì tốt cho em thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Huống hồ em cũng có tim, cũng có mắt. Ba năm qua anh bảo vệ em như vậy, cứ cho là vì áy náy, nhưng bây giờ, em cảm thấy anh Hàn đã thích em rồi, cho nên mới tốt với em hơn.”
Triệu Húc Hàn chết lặng, sao tư duy của người phụ nữ này lại khác xa một người phụ nữ bình thường thế nhỉ?
Tâm tư này có phải hơi phóng khoáng quá rồi không?
“Nhìn dáng vẻ của anh Hàn hình như không thích em thì phải? Lẽ nào là em tự mình đa tình?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xị mặt, chẳng phải cô đang cho anh bậc thang leo xuống sao?
Còn không mau dỗ dành cô?
“Không!” Triệu Húc Hàn trong lúc nôn nóng đã buột miệng nói ra, nhưng vừa dứt câu thì mặt lại tối sầm, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái nhưng không dám nhìn cái thứ hai, lật đật chữa lại, “Không phải như em nghĩ đâu.”
“Ơ? Em nghĩ gì?” Kỷ Hi Nguyệt cười gian tà.
Triệu Húc Hàn cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt quá bức người, khiến anh không chống đỡ được.
“Để anh suy nghĩ đã.” Triệu Húc Hàn thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó vui mừng đáp: “Lẽ nào anh muốn nói cho em biết tình tiết vụ án?”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ ừm một tiếng, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.
“Được được được. Anh Hàn cứ thong thả ăn nhé, em có thời gian chờ anh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu ăn tráng miệng của cô, thỉnh thoảng nhìn lên màn hình giám sát trên tường.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, miệng chậm rãi nhai nuốt, nhưng trong đầu đang suy nghĩ quay cuồng.
Bây giờ anh càng ngày càng hiểu rõ tính cách của Kỷ Hi Nguyệt. Cô đã không còn là người phụ nữ càn quấy với Triệu Vân Sâm trước đây. Cô có chủ kiến của riêng mình, nên nếu anh cứ ra sức áp chế cô, e là cô sẽ chống đối càng dữ dội hơn.
Loại chống đối này không phải là kiểu cố tình gây sự. Bởi vì bây giờ cô đã có đầu óc, hơn nữa còn thông minh lanh lợi. Trực giác của cô cũng khá là đáng sợ. Tuy lần này không đúng, nhưng những lần trước đều rất chuẩn xác.
Cho nên, dù anh không cho cô điều tra, cô cũng sẽ lén anh đi tìm manh mối, đến lúc đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh thì càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đành nói cho cô biết tình hình, để đề phòng cô tự mình ra ngoài tìm hiểu. Dù sao mẹ cô cũng là một người bị hại, thân làm con gái, nếu không cho cô biết những chuyện đã trải qua thì có phần hơi quá đáng.
Giống như năm xưa của anh vậy, dù bố có ngăn cản thế nào, anh cũng muốn đi điều tra, ngay cả đến giờ phút này, anh vẫn chưa hề từ bỏ.
Len lén ngước nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi anh lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy anh có nên cảm ơn Cố Cửu không?
Bởi vì chuyện mà anh sợ nhất lại không hề xảy ra, Kỷ Hi Nguyệt thật sự hiểu chuyện khiến anh vô cùng đau lòng và cảm kích.
Cũng nhờ vậy mà anh đã vứt bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay.
Nói trắng ra là anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong lòng cũng đôi phần ấm áp.
Chỉ là, e rằng sau này cô sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, cho nên anh phải huấn luyện cô nghiêm khắc hơn, trở cô ngày càng trở nên mạnh mẽ, ngoài ra anh cũng phải tăng cường toàn diện bảo vệ cô hơn nữa.
Vì sự thiện lương của cô, sự hiểu chuyện của cô đã làm cho anh cảm thấy thế giới này vẫn còn điều ấm áp.
Triệu Húc Hàn lén nhìn Kỷ Hi Nguyệt vài lần, thấy cô vừa ăn vừa xem màn hình giám sát với vẻ ôn hòa bình tĩnh, anh lại nghĩ, năng lực tiếp nhận của cô quả thực rất mạnh, có chút không giống một người bình thường.