Tay cầm viết của Triệu Húc Hàn thoáng khựng lại.
“Vâng ạ vâng ạ, con sẽ chú ý an toàn. Bố, bố có đi uống trà với chú Tiền và dì Dương không?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến Đường Tuyết Mai, tất nhiên cô phải quan tâm đến bố mình một chút.
“Bố bận việc lắm. Được rồi, về nhà rồi nói tiếp. Con yên tâm đi, bố lớn vậy rồi sao có chuyện để người khác lừa. Thôi nhé, bai bai.”
Kỷ Hi Nguyệt chào xong thì cúp máy, sau đó thở dài nặng nề.
Cô đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn đang ở bên ngoài. Phòng trong và phòng ngoài thông với nhau, vì vậy chỉ cần đánh mắt là có thể nhìn thấy dáng ngồi thẳng tắp của Triệu Húc Hàn khi làm việc.
Định nói gì đó, nhưng lại phát hiện Triệu Húc Hàn ngồi làm việc quá đẹp trai, thế là cô không nhịn được lại dùng điện thoại chụp lén anh.
Nhưng vừa mới nhấn nút, Triệu Húc Hàn đã nhìn qua đây.
Cô bị anh bắt ngay tại trận.
Kỷ Hi Nguyệt cười khan một tiếng, sau đó bước xuống giường đi ra ngoài, “Anh Hàn, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?” Thuận tiện gật đầu chào hỏi Tiêu Ân.
“Tiêu Ân đã chọn xong mấy địa điểm rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đưa chúng ta đi. Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tôi không hiểu rõ ở đây, nhưng nơi nào cũng muốn đi. Chúng ta có thể đi hết không?”
Triệu Húc Hàn đóng văn kiện lại: “Vậy thì bây giờ xuất phát luôn.”
“Anh Hàn xử lý công việc xong rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt sợ anh bận việc.
“Xử lý trên xe cũng được.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu, vội vàng chạy vào trong thay quần áo, còn Triệu Húc Hàn thì lập tức nghiêm túc nhìn Tiêu Ân.
Tiêu Ân thận trọng gật đầu rồi bước ra ngoài, rút di động gọi một cuộc điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo thoải mái, đeo thêm mắt kính đen. Triệu Húc Hàn cũng đổi sang quần áo thoải mái, mang kính râm với khẩu trang rồi cả hai ra ngoài.
Lần này là đi xe chuyên dụng của Triệu gia. Bởi vì chuyện kiếm thông tin về vụ hỏa hoạn cho Kỷ Hi Nguyệt mà anh đã kinh động đến thế lực của Triệu gia ở thủ đô. Chủ nhân đến, đương nhiên ở đây không dám chểnh mảng.
Tiêu Ân lái xe, Triệu Húc Hàn không để người của Triệu gia đi theo, Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy như vậy tốt hơn, đi ngao du đó đây mà kéo theo một đoàn người thì rất là bất tiện.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh, Triệu Húc Hàn thì đang xem IPAD, cảnh đẹp nào ở thủ đô anh cũng không bỏ sót, chỗ nào cũng ghé qua tham quan một vòng, coi như là thăm thú.
Kỷ Hi Nguyệt là một phóng viên, bình thường di chuyển theo tiết tấu nhanh gọn, nên cô cũng không mấy hứng thú với việc dạo chơi thong thả, thay vào đó cô thích đi nhiều để tham quan được nhiều nơi hơn.
Sau một ngày đi ngao du đó đây, Kỷ Hi Nguyệt hơi mệt, Tiêu Ân đề nghị đi massage, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có lý, thế là cả ba người đến một tiệm massage trông bề ngoài cũng rất ổn.
Khách nam và khách nữ chia ra hai bên, Kỷ Hi Nguyệt một mình đi tới phòng dành cho khách nữ.
Nhưng Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân thì hoàn toàn không đi vào phòng dành cho khách nam.
“Sắp xếp xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn hỏi Tiêu Ân.
“Vâng.” Tiêu Ân gật đầu, hai người đến phòng giám sát.
Thực ra đây là địa điểm thuộc quyền quản lý của Triệu gia, Tiêu Ân sớm đã sắp xếp mọi thứ.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào thì phát hiện không có người, bởi vì sắp đến giờ cơm tối nên cô cũng cảm thấy bình thường. Cô cũng định massage một chút rồi đi ăn cơm tối.