Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Lưu Uy hay bị bắt nạt, cho nên rất ít giao du với mọi người, thường thu mình để sáng tác. Chỉ có trong kịch bản, cậu ấy mới là nam chính dũng mãnh, thù ghét cái ác và đánh bại mọi kẻ xấu xa.

Cậu ấy rất ít bạn bè, và Lâm Dương là một trong số ấy. Thực ra Lâm Dương cũng rất ít bạn bè, bởi vì giọng nói của cậu ấy thường bị mọi người chế giễu.

Kẻ yếu chơi với nhau, đương nhiên sẽ trở thành bạn bè. Nếu hôm nay không phải Lưu Uy nghe nói Lâm Dương được công ty điện ảnh và truyền hình mới chọn, cậu ấy cũng sẽ không xông xáo lên muốn thử như thế.

Thế nhưng hai tên Lỗ Binh và Tôn Kiền này bình thường rất thích chế giễu cậu ấy, bắt nạt những bạn học cùng phòng của cậu ấy, muốn đi theo cậu ấy để xem kịch hay.

“Bỏ cậu ấy ra!” Kỷ Hi Nguyệt lại quát một tiếng.

“Con nhỏ kia, mày tưởng mày có tiền thì tụi tao sẽ sợ mày sao? Có bản lĩnh thì lên đây!” Lỗ Bình móc ngón tay với cô.

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, tức thì xông lên đá một cước.

Lỗ Binh biến sắc, lập tức đưa tay ra cản lại. Còn tưởng rằng chân cô gái này không có lực, ngờ đâu lại đau đớn khiến cậu ta la lên oai oái.

Vội vàng buông Lưu Uy ra, lùi lại phẩy phẩy cánh tay đang đau nhức.

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, bồi thêm một quyền.

“Mẹ nó!” Lỗ Binh nổi giận, lập tức phát điên xông lên đánh trả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng còn chưa chạm đến Kỷ Hi Nguyệt thì đã bị một đấm của Kỷ Hi Nguyệt đánh trúng chiếc mũi của cậu ta, máu mũi tức thì bắn ra tung tóe.

Tôn Kiền hét lên một tiếng, lập tức đá Kỷ Hi Nguyệt một cước.

Kỷ Hi Nguyệt cũng đưa chân ra đỡ, chân của hai người va đập vào nhau.

“Đ.M!” Tôn Kiền lùi lại phía sau, do bị mất đà nên ngã ngửa xuống đất, còn lộn nhào một vòng.

Kỷ Hi Nguyệt đứng yên bất động, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên nam sinh, một người thì bịt mũi, một người thì than khóc bò dậy.

“Đủ chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hai nam sinh liếc mắt nhìn nhau, thật sự không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể đánh như vậy. Hai người bọn họ cũng được coi là dạng nam sinh tương đối ngang tàng trong trường đại học, đâu có ngờ hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Hi Nguyệt.

Bọn họ đã lờ mờ nhận ra đại tiểu thư con nhà hào môn Kỷ Hi Nguyệt chắc hẳn đã học qua lớp võ chính quy và kỹ năng tự vệ.

“Tôi nói lại một lần nữa. Lưu Uy bây giờ đã là người của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, nếu cậu ấy mất một sợi lông, các cậu cứ đợi ngồi tù đi!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cảnh cáo, “Lâm Dương, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu bọn họ lại bắt nạt Lưu Uy thì lập tức báo cho tôi biết. Kỷ đại tiểu thư tôi mấy cái khác thì có thể không được, nhưng hoàn toàn tự tin khiến hai tên này biến mất khỏi cái đất Cảng Thành.”

Lỗ Binh và Tôn Kiền lập tức biến sắc. Mặc dù lá gan của bọn họ cũng rất lớn, nhưng suy cho cùng vẫn là sinh viên đại học, còn là sinh viên bản địa Cảng Thành. Nếu không thể ở lại Cảng Thành, bọn họ chắc chắn sẽ bị bố mẹ mắng chết.

“Lưu Uy, đi thôi. Cùng ăn một bữa cơm nhé?” Kỷ Hi Nguyệt quay qua cười nói với Lưu Uy.

Lưu Uy như dại ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khí chất của Kỷ Hi Nguyệt, cậu ấy cảm giác như đang gặp được một thiên thần chính nghĩa xinh đẹp.

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì!” Lâm Dương vội vàng kéo Lưu Uy đi.

Lần này Lỗ Binh và Tôn Kiền không dám cướp người nữa.

“Tiểu Nguyệt, cậu giỏi thật đấy, về sau bố Kỷ không cần phải lo lắng cho cậu nữa rồi.” Trần Manh  Manh biết Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang học kỹ năng tự vệ, nhưng không nghĩ cô có thể đánh một lúc hai tên thanh niên nhẹ nhàng như vậy. Thật sự đã làm cô ấy rất thích thú.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bốn người cùng nhau rời đi. Trước khi rời khỏi, Kỷ Hi Nguyệt còn dùng ánh mắt để cảnh cáo Tôn Kiền và Lỗ Binh, ánh mắt sắc bén đó đã khiến cả hai nam sinh rét run trong lòng.

Bây giờ chỉ mới hơn mười giờ sáng, ăn trưa thì vẫn còn hơi sớm. Trần Manh Manh tới gặp giáo viên hướng dẫn để báo dánh trước, còn Kỷ Hi Nguyệt và Lưu Uy thì ngồi ở khu vực bồn hoa trrong sân trường thảo luận về vấn đề kịch bản.

Lưu Uy nhận được rất nhiều gợi ý từ Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng kích động. Còn Kỷ Hi Nguyệt thì thầm nghĩ, cô chẳng qua chỉ nhắc đến những thứ  mà cậu ấy sẽ viết trong kịch bản sau này, chỉ là lần này cô muốn để tài năng của cậu ấy phát triển sớm hơn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK