“Ah!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngừng khóc, kinh ngạc nhìn anh.
“Ăn nhanh đi!” Triệu Húc Hàn nói xong ba chữ đó thì cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Thật sao? Cảm ơn anh Hàn. Sau này tôi sẽ cố gắng tập luyện để bản thân có thể tránh khỏi nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, vội vàng cầm đũa lên ăn cơm, khẩu vị cũng tốt lên hẳn.
“Anh Hàn, món cá này ngon lắm, anh ăn thử đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xán lạn.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ đáp lại một tiếng, nhưng đôi đũa vẫn vươn tới đĩa cá.
Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn, càng nhìn càng vui vẻ, ăn cũng ngon miệng hơn.
Triệu Húc Hàn bị cô nhìn thì cả người không được thoải mái, trong lòng cũng có chút bối rối.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị lời lẽ để dạy dỗ cô, nhưng khi nhìn thấy cô khóc thì sự nóng nảy trong người đã biến mất.
Sức ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với anh càng ngày càng lớn, mặc dù có chút lo lắng cho bản thân nhưng hình như anh cũng không bài xích, quan trọng nhất là trong lòng anh còn cảm thấy có chút thích thú.
“Khoảng thời gian này nhớ tập luyện cho tốt, ngày mười sáu này sẽ đến thủ đô.” Triệu Húc Hàn ăn cơm xong thì đứng lên nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Ngày mười sáu? Không thành vấn đề!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, đã hứa với Cố Cửu thì nhất định phải hoàn thành.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong thì cầm canh bồ câu thím Lý nấu đến bệnh viện thăm Liễu Đông.
Không ngờ vừa bước vào đã thấy Đường Tuyết Mai ở bên trong.
“Chị Nguyệt, chị lại đến à! Tôi thực sự không sao đâu, chị không cần phải đến thăm tôi.” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đến thì cười hớn hở.
“Phải rồi, vị này là dì Tuyết. Dì Tuyết, cô ấy là cộng sự Vương Nguyệt của con. Lần này nếu không có cô ấy thì con đã bị chém chết rồi. Chị Nguyệt, không ngờ chị đánh nhau giỏi vậy đấy!”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bí bách, nhưng cô vẫn gượng cười gật đầu với Đường Tuyết Mai.
“Thì ra cô là Vương Nguyệt, Liễu Đông nhà tôi suốt ngày cứ nhắc đến cô mãi. Được rồi được rồi, hai người các con nói chuyện đi, dì ra ngoài đi dạo.” Đường Tuyết Mai vừa cười vừa nói, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài, một bên chân của cô ta vẫn còn đi cà nhắc.
“Dì Tuyết, nghe nói hôm qua dì bị tai nạn ô- tô à? Không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.
Đường Tuyết Mai sững người, sau đó cười nói: “Không sao không sao, chỉ trầy xước một chút thôi, không có gì nghiêm trọng. Đối phương cũng là người đàng hoàng nên tôi cũng không tính toán.”
“Tôi có nhìn thấy người đó, hình như là chủ tịch Kỷ Thượng Hải của tập đoàn Kỷ Hải thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt biết chắc chắn bố mình sẽ đưa danh thiếp cho Đường Tuyết Mai.
“Ôi chao, cô cũng biết à? Đúng đúng đúng, chính là chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải. Không ngờ người đàn ông này lại giản dị dễ gần như vậy. Còn nhất định muốn bồi thường phí lao động cho tôi, kêu tôi nghĩ ngơi đừng đi làm, khiến tôi vô cùng ngượng ngùng.”
Đường Tuyết Mai cười ngọt ngào, xem ra rất có ấn tượng với Kỷ Thượng Hải.
Nhưng đây mới chính là điều Kỷ Hi Nguyệt lo lắng.
“Không phải chứ? Kỷ Thượng Hải mà tốt như vậy à?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nhún vai.
“Vương Nguyệt, các cô làm phóng viên chắc là biết nhiều chuyện về người đàn ông này đúng không?” Đường Tuyết Mai quả nhiên rất hứng thú, nhưng như vậy thì Kỷ Hi Nguyệt càng thêm lo lắng.
“Trước đây tôi từng theo dõi ông ấy, vợ ông ấy mất trong một vụ tai nạn máy bay cũng được gần mười năm, nhưng bên cạnh ông ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nghe nói rất phong lưu, nhìn thấy phụ nữ là mắt lúc nào cũng sáng quắc lên! Dì Tuyết, ông ta nhìn dì chắc là thích lắm đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt trong bụng thầm xin lỗi bố mình, nhưng vì để lịch sử không tái diễn, cô nhất định phải làm như vậy.
Kiếp trước người phụ này đã đối xử tàn nhẫn với bố cô, đương nhiên kiếp này cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.