Kỷ Hi Nguyệt liền giở trò làm nũng, kéo cánh tay Cố Cửu lại cầu xin, dáng vẻ đó người khác nhìn vào không biết còn tưởng là cô đáng thương lắm.
Cố Cửu thầm thở dài, thực sự không chống lại được ánh mắt của người phụ nữ này, như thể nếu anh ấy không đáp ứng thì sẽ mang danh tội ác tày trời ngay lập tức.
“Được rồi, tạm thời để dùng vậy, còn sau này thì chưa chắc. Dù sao thì đó cũng là tự do của cô ấy.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền hớn hở: “Thế mới phải chứ. Cứ không thấy mặt cô ta thì tâm trạng tôi lại tốt lên hẳn.”
“Chưa thấy ai thù địch người khác như cô.” Cố Cửu buồn cười.
“Gì chứ. Đây gọi là thẳng thắn. Tôi không có cách nào tươi cười với cô ta khi rõ ràng là mình không thích cô ta được, giả tạo lắm.” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả.
“Thế cô không biết đôi khi thể hiện bản thân quá sẽ mang đến nguy hiểm cho chính mình à?” Cố Cửu hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thực ra cũng tùy người nữa, tôi không ngốc đến mức đó đâu. Đúng là đôi khi vẫn nên giả tạo một chút, nhưng nếu giả tạo quá đà, sẽ bị sét đánh đấy.”
“Xì!” Cố Cửu bị lời nói của cô chọc cười, sau đó hờ hững nói: “Một cô gái nết na mà nói năng thô lỗ như vậy, thật sự có tốt không? Để anh Hàn của cô nghe được, cô lại bị ăn mắng cho xem.”
“Không phải tôi xem anh là bạn tốt mới ăn nói như thế sao? Chứ có anh Hàn trước mặt sao tôi dám nói, haha.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, bây giờ không dám, nhưng đợi sau này dạy dỗ ngon lành rồi thì dám thôi.
“Tiểu Nguyệt, hình như bây giờ thấy Hàn thiếu cô rất sợ đúng không? Trước đây đâu thấy cô sợ, còn mắng cậu ấy sấp mặt cơ đấy.” Cố Cửu cười nói.
“Thì lúc ấy tuổi trẻ bốc đồng, trời không sợ đất không sợ ấy mà. Bây giờ biết sai rồi, đương nhiên đâu dám mắng nữa.” Kỷ Hi Nguyệt le lưỡi.
Cố Cửu nhìn dáng vẻ lém lỉnh của cô, trong lòng thoáng ấm áp: “Nghe nói phần tình cảm mà cô dành cho Triệu Vân Sâm rất sâu đậm, bây giờ đã buông bỏ được chưa?”
“Khụ khụ.” Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên: “Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện thôi. Giống như việc đuổi theo ngôi sao vậy, đợi đến khi trưởng thành sẽ tự động hiểu ra thôi. Thời niên thiếu ai mà chẳng làm ra đôi chuyện ngốc nghếch chứ. Cố thiếu, lúc trẻ anh có từng làm chuyện gì ngốc nghếch không?”
Cố Cửu cười cười đáp: “Chuyện ngốc nghếch thì có mà đầy, nếu không tôi cũng đâu thường xuyên bị bố tôi đá đít thế.”
“Haha, con trai lại càng nghịch ngợm hơn. Chắc chắn anh cũng từng crush cô nào đấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Cố Cửu hờn mát đáp: “Có Hạ Tâm Lan kè kè bên cạnh thế cô nghĩ tôi còn cơ hội theo đuổi người con gái khác không?”
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nghĩ tới độ cường hãn của Hạ Tâm Lan mới thấy đúng là Cố Cửu đáng thương thật.
“Người phụ nữ đó đúng là ác mộng cả cuộc đời tôi. Chỉ còn cách rời xa thủ đô tôi mới có chút tự do, nhưng vẫn bị người của bố tôi giám sát chặt chẽ. Làm người đúng là khổ thật.” Cố Cửu muôn phần cảm thán.
“Hạ Tâm Lan bây giờ đã có bạn trai rồi, sau này anh không cần phải nằm mơ thấy ác mộng nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười đau cả bụng.
“Thật à? Ai mà có mắt không tròng thích cô ta thế?” Ánh mắt của Cố Cửu rất là kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Anh cũng thất đức quá rồi đấy. Cái gì mà ai có mắt không tròng chứ? Người ta rất có tầm nhìn đấy biết chưa? Người phụ nữ tốt như Tâm Lan, anh không thích thì thôi, chứ đàn ông thích cô ấy có mà đầy!”
“Khụ khụ, làm ơn đi, mỗi người một sở thích, cá nhân tôi thì không thể nào thích được kiểu phụ nữ ngang ngược vô lý như Hạ Tâm Lan đâu.” Cố Cửu hờn mát nói, “Nhưng rốt cuộc là ai theo đuổi cô ta vậy? Người phụ nữ này cũng nhanh thật, mới đó mà đã có đàn ông rồi.”