Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt buông nắm đấm đang nắm chặt xuống, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Chẳng phải em sợ đêm dài lắm mộng đó sao? Dù sao vẫn cảm thấy kẻ xấu sống thêm một ngày đều không an toàn đối với chúng ta. Huống chi, kẻ xấu này lại độc ác đến như vậy.”

Thiết Quý Hoành cười nói: “Tiểu Nguyệt, em nói cũng chính xác. Có điều nếu như cũng đã qua nhiều năm rồi, hà cớ gì chúng ta phải nhất thời gấp rút. Anh nghĩ Thiết gia chủ cũng rất hận, thù hận nhiều năm như vậy sao có thể đơn giản trút ra được.”

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói: “Được thôi, tốt hơn hết hãy để chuyện này cho anh Hàn suy nghĩ. Đúng rồi, tìm được Úy Mẫn Nhi chưa? Bây giờ em quả thật muốn gặp cô ta.”

“Cô ta trốn trong một nhà an toàn trong núi Apls ở Thuỵ Sĩ rồi, muốn tìm được vị trí cụ thể thì vẫn cần thêm hai ngày nữa, nhưng có lẽ rất nhanh. Sau khi tìm được thì chúng ta sẽ đến Thuỵ Sĩ. Anh phải tự tay cho Úy Mẫn Nhi biết cái gì gọi là sợ hãi! Kẻ điên này ngang nhiên giết anh hai lần!”

Thiết Quý Hoành thật sự tức giận nghiến răng nghiến lợi. Từ trước đến nay Thiết gia chủ chưa từng chịu uy hiếp gì mà lại có thể bị một người phụ nữ bức đến mức chật vật như vậy, suýt chút là đi đời nhà ma, quả thật không thể nhẫn nhịn.

Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ ý nghĩ của anh ta, sau đó nói: “Anh Thiết à, thật ra người Úy Mẫn Nhi muốn đối phó nhất là em, vì em cướp đi người đàn ông của cô ta, phá vỡ tương lai tươi đẹp của cô ta, vậy nên cô ta cực kỳ hận em, mà mỗi người tốt với em đều sẽ trở thành đối tượng cô ta chán ghét.”

“Tuy nói vậy nhưng tốt xấu gì anh cũng có quan hệ nhiều năm với cô ta, mặc dù trên phương diện làm ăn, anh với cô ta qua lại không lớn, nhưng Thiết gia cũng vì mẹ cô ta mà giúp cô ta một tay, sao có thể nói trở mặt là trở mặt, còn lập tức muốn đưa anh vào chỗ chết. Người phụ nữ này thật sự bị điên mà!”

“Đúng là bị điên, người không điên sao lại làm ra chuyện như vậy được. Anh Thiết, anh cũng chỉ có thể tự nhận không may, một hai phải quen biết em, ha ha, hối hận đi.” Kỷ Hi Nuyệt cười rộ lên.

Thiết Quý Hoành tức giận, liếc cô một cái, nói: “Anh chưa nói hối hận về việc quen biết em. Không phải em sớm đã nhìn rõ cô gái Úy Mẫn Nhi này ư, bây giờ bị cô ta hãm hại vãn khá tốt hơn so với việc bị đâm hai dao sau lưng. Hơn nữa lần này nhân họa đắc phúc, thực lực có chỗ tăng lên, quen biết em là may mắn.”

Kỷ Hi Nguyệt nội tâm một hồi, nhìn người đàn ông Thiết Quý Hoành này. Mặc kệ trước đó cô chán ghét anh ta thế nào, anh ta vẫn đối xử với cô thật sự không tệ, không nói đến không tổn thương cô mà còn vì cứu cô mà bị thương, còn bị cô liên lụy, thật sự hơi có lỗi với anh ta.

“Tiểu Nguyệt, khi nào lại giúp anh tăng cấp một chút?” Ánh mắt Thiết Quý Hoành sáng lên, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Bây giờ có thể, có điều đoán chừng sẽ không tăng được bao nhiêu.” Kỷ Hi Nguyệt cười một cái: “Em tự luyện hóa không ít.”

“Một chút cũng được. Mấy năm nay anh không tiến triển tí gì, em giúp anh tăng một chút thì có lẽ anh sẽ tự mình thăng cấp được. Anh luôn cảm thấy có một rào cản, chỉ cần phá vỡ rào cản này, anh hẳn có thể mạng hơn chút nữa.” Thiết Quý Hoành nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười nói: “Vậy được rồi, tranh thủ giúp anh tăng lên một tí.”

“Không sao, nỗ lực hết sức.” Thiết Qúy Hoàng vội ngồi xuống, Kỷ Hi Nguyệt lần nữa tăng lên cho anh ta. Chỉ là cô kiểm soát thành thạo, lại cho anh ta tăng cường.

Sau khi thu công, Thiết Quý Hoành mặt mày hớn hở, nói: “Đừng cho bạn trai của em biết, nếu không anh ta lại nổi máu ghen. Thật ra anh biết anh vĩnh viễn không thể vượt qua anh ta, nhưng không muốn bị bỏ lại phía sau quá nhiều, đều là gia chủ thì có hơi mất mặt. Ha ha, Tiểu Nguyệt, em hiểu ý anh đúng không?”

“Hiểu, đàn ông các anh chính là sĩ diện.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, trừng mắt một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK