“Trên lý thuyết là thế, còn phải xem Úy Mẫn Nhi bị em kích thích thành bộ dạng gì nữa. Nếu thật sự tức điên lên thì cô ta có thể làm bất cứ thứ gì, có khi hy sinh Triệu Húc Hàn cũng không phải chuyện không thể.” Thiết Quý Hoành nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng hiểu rõ, cô cảm thấy Thiết Quý Hoành không phải đang ba hoa chích choè. Nếu anh ta thật sự cảm thấy Úy Mẫn Nhi đáng sợ, vậy cô và anh Hàn thật sự phải cẩn thận.
Thiết Quý Hoành nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, dường như cảm thấy hơi đau lòng.
“Cũng đừng lo lắng quá, ít nhất không phải hôm nay. Rốt cuộc chiều nay cô ta còn phải gặp anh.” Thiết Quý Hoành nói: “Anh sẽ xem phản ứng của cô ta.”
“Sẽ có phản ứng gì chứ, bây giờ cô ta cũng hận luôn anh, sẽ không thể lộ ra điều gì với anh.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Anh Thiết, anh cảm thấy cô ta có thể xuống tay với Triệu Phiên Vân và Triệu phu nhân không? Có lẽ hiện giờ cô ta đang có cảm giác bị phản bội.”
“Khó nói lắm, nhưng anh nghĩ rằng cô ta sẽ đổ mọi thứ lên người em, bởi vì lần trước anh nghe cô ta nói vì sao mọi người đều thích em, mà không thích cô ta.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt ngơ ngác, đột nhiên cười rộ lên, nói: “Xem ra cô ta còn biết tự nhận thức bản thân, biết mọi người đều không thích cô ta. Đó là bởi vì nụ cười trên mặt cô ta đều là giả tạo.”
“Ha ha ha, không tồi, không tồi.” Thiết Quý Hoành lại bị cô chọc trúng chỗ cười. Nụ cười của Úy Mẫn Nhi quả thật đa số đều là cười giả tạo, nhìn rất không thoải mái.
Không giống như Kỷ Hi Nguyệt cười sảng khoái hoặc là cười ấm áp như nắng, nụ cười của cô thật sự có sức cuốn hút. Ở tầng lớp thượng lưu của xã hội, nụ cười như vậy tuyệt đối rất hiếm thấy.
Cho nên ánh mắt đầu tiên của anh ta đã bị cô gái bé nhỏ này hấp dẫn, cũng là vì nụ cười ấm áp trong nháy mắt kia giống như hoa nở xuân về của cô, thật sự có thể lan tỏa ấm áp đến trong lòng người.
Đúng lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau anh ta, nụ cười như xuân về hoa nở lần nữa hiện ra.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó quay đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của Triệu Húc Hàn.
Anh ta vội vàng đứng lên, cười nói: “Triệu gia chủ, thật chẳng mấy khi anh dậy muộn như vậy, cũng may còn có Tiểu Nguyệt cùng tôi ăn cơm, tâm sự việc nhà.”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Húc Hàn đã đi tới vị trí bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, khuôn mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo.
“Anh Hàn ơi, tinh thần anh tốt hơn chút nào chưa? Canh này uống khá ngon, anh uống một ngụm trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức trực tiếp đút canh cho anh.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, thấy trong mắt cô tràn ngập tươi cười và dịu dàng, ngoan ngoãn há mồm.
“Rất ngon đúng không!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, hai mắt sáng lên tựa như sao.
Triệu Húc Hàn gật đầu, ngay sau đó nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Thiết gia chủ, có hứng thú tốt dữ vậy?”
“Anh và Tiểu Nguyệt hiếm khi tới Paris, tôi tất nhiên phải chiêu đãi một chút.” Thiết Quý Hoành cũng là người Thiết gia, cũng coi như có quan hệ thân thích với Triệu Húc Hàn, tuy rằng mối quan hệ này thật sự khá khó nói.
“Anh Hàn, anh Thiết đang nói với em chuyện của Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, cô sợ Triệu Húc Hàn ghen bậy bạ.
Triệu Húc Hàn gọi người phục vụ thêm chút đồ ăn, ngay sau đó lạnh nhạt nói: “Thiết gia chủ còn có chuyện gì để nói với Úy Mẫn Nhi? Anh vì Tiểu Nguyệt mà rút lại tiền, chỉ sợ cô ta sẽ hận anh.”
Lời này nghe vẫn có ý ghen.
“Anh Hàn, không phải anh Thiết rút đầu tư vì em, là Úy Mẫn Nhi tự tìm đường chết. Hơn nữa anh Thiết thấy anh ủng hộ anh Úy cho nên mới rút đầu tư.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.