Chú thích: < > là dòng tin nhắn.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, đánh thức cô dậy từ cơn mộng mị mơ hồ, nhìn một cái liền vui vẻ trở lại: "Là Manh Manh."
Trong màn hình là dòng tin nhắn của Trần Manh Manh.
<Tiểu Nguyệt, đang làm gì đấy *icon ủy khuất*>
<Tớ ở nhà, sao thế?> Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nhắn lại, nghĩ đến chuyện bạn trai của cô - Chu Dân đã hãm hại cô, thầm tính thời gian, hình như vẫn chưa đến lúc đó mà.
<Hôm nay bảo bối [1] mệt mỏi, cậu có muốn ra ngoài uống trà không? *icon cầu xin*>
[1] Bảo bối ở đây là Trần Manh Manh tự gọi mình là bảo bối nha.
Kỷ Hi Nguyệt hơi sửng sốt, ngay sau đó quay qua nhìn Triệu Húc Hàn, nặn ra một nụ cười lấy lòng: "Hàn ca, bạn thân em có tâm sự, muốn hẹn em đi uống trà, em có thể đi ra ngoài chút được không?"
Vừa nói vừa đưa điện thoại qua cho Đại ma vương xem, chứng minh cô không lừa anh.
Triệu Húc Hàn nhìn xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ tối, mi tâm anh nhíu lại.
"Đi ở gần đây thôi được không?" Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm của anh có chút không đúng, vội la lên: "Hơn nữa chắc chắn em sẽ quay về trước mười giờ."
"Trần Manh Manh?" Triệu Húc Hàn nhíu mày.
"Vâng, đúng vậy, anh cũng biết mà, cô ấy là bạn thân nhất của em." Kỷ Hi Nguyệt có chút hoài niệm, hơn nữa cô tin rằng Đại ma vương hẳn đã biết nhất thanh nhị sở [2].
[2] Nhất thanh nhị sở: rõ ràng.
"Bạn thân nhất? Cũng không hẳn đâu." Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, "Tôi nhớ em với cô ta xích mích vì chuyện của Triệu Vân Sâm."
"Hơ hơ, đó không phải là lỗi của em sao? Em đã nói xin lỗi cô ấy rồi, chiều cuối tuần trước em đã đi ăn với cô ấy mà? Hồi trước em đúng là bị mù rồi, nếu biết Triệu Vân Sâm là tra nam, em đã không cãi nhau với cô ấy."
Kỷ Hi Nguyệt sợ hú hồn hú vía, quả nhiên chuyện của cô Đại ma vương nắm trong lòng bàn tay.
"Không tệ, em đi đi, nhớ trở về trước mười giờ." Nói xong anh đứng dậy, rời đi.
"Cảm ơn Hàn ca, tốt quá rồi!" Nói xong cô vội vàng nhắn tin lại với Trần Manh Manh.
Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đi tới quán trà Phong Diệp, đã thấy Trần Manh Manh với gương mắt buồn buồn đang nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cô vội vàng đi tới, ngồi xuống đối diện cô ấy.
"Manh Manh, sao thế? Có chuyện gì?" Kỷ Hi Nguyệt vừa ngồi xuống đã lo lắng hỏi han.
Trần Manh Manh nhìn cô, đôi mắt đỏ bừng nói: "Hôm nay thật đen đủi, ở tổ phim tớ lỡ làm hỏng đồ diễn, nhưng mà thật ra không phải là lỗi của tớ, do nữ số một đã đẩy tớ, nhưng kết quả đạo diễn vẫn bắt tớ bồi thường, 10 ngàn tệ [3], thật đúng là khi dễ người, huhu..."
[3] 10 ngàn tệ = 32.737.152 VND
Vừa nói cô vừa khóc, quả thực quá ủy khuất.
Kỷ Hi Nguyệt biết gia cảnh Trần Manh Manh không quá nghèo khó, nhưng công việc này cha mẹ cô ấy hết sức phản đối, cho nên nếu mà người nhà cô ấy biết chuyện, khẳng định không được phép làm việc nữa.
"Con mẹ nó, còn có mấy chuyện như vậy nữa, đừng khóc, không sao đâu mà." Kỷ Hi Nguyệt đau lòng thay cô, vội vàng an ủi.
"Đúng là xui xẻo mà!" Trần Manh Manh cảm giác cô sắp đen đủi đến chết rồi, "Chuyện chẳng liên quan gì đến tớ, bọn họ thật đáng ghét, giờ tớ phải làm gì bây giờ?"
"Vậy thì đi nói rõ ràng luôn, nhiều người ở đó, đạo diễn có thể vu oan cho cậu à? Còn nữa, đồ diễn gì mà đến tận 10 ngàn tệ?" Kỷ Hi Nguyệt có thể biết được bọn họ khi dễ Trần Manh Manh vì cô là thực tập sinh.
Cô cũng không biết tổ phim còn có đồ diễn đắt hơn 10 ngàn tệ! Mà nếu có, vậy chắc chắn sẽ cẩn thận giữ gìn, không thể tùy tiện làm loạn được.
Đây rõ ràng là khi dễ người mới.