Bố Kỷ cũng biết bây giờ con gái đã có bản lĩnh, tin tức chắc chắn là do cô tự mình làm ra, ông cũng không quan trọng chuyện đó, nhưng nhìn thấy các bình luận tiêu cực về con gái mình trên các trang mạng, ông rất tức giận.
“Bố, bố quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, bố cũng đâu thể ép buộc họ nói tốt hết đúng không? Một cuốn sách dù có hay đến đâu cũng không thể đảm bảo ai đọc vào cũng công nhận. Con đây không để bụng, bố tức giận như vậy làm gì.”
“Thì không phải bố sợ con bị người khác dèm pha sao?” Bố Kỷ sốt ruột nói.
“Vậy thì con sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Bố Kỷ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bố sẽ chuyển năm mươi vạn vào tài khoản riêng của con, con coi đó mà giải quyết. Đã làm rồi thì không thể để người khác khinh thường, dầu gì cũng là con gái của Kỷ Thượng Hải bố.”
“Bố, con không cần nhiều tiền vậy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất cảm động, dù thế nào đi nữa bố vẫn đứng về phía của cô.
“Không cần cũng cầm lấy, đề phòng vạn nhất, bố cũng đâu thiếu tiền. Phải rồi, đừng có cố sức quá, nhớ về nhà ăn cơm.” Kỷ Thượng Hải nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Con biết rồi con biết rồi. Bố, bố cũng phải nghĩ ngơi đấy.”
Hai bố con cúp máy xong, Kỷ Hi Nguyệt đi tới trước bàn làm việc của Long Bân. Hôm này tên này vẫn chưa đi làm, khiến cô có chút ngạc nhiên.
“Anh Trần, Long Bân hôm qua có đi làm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Trần Thanh ngồi bên cạnh.
Từ lúc xảy ra sự việc của Châu Lê và Tào Quang, Trần Thanh luôn sống khép mình, hoàn toàn chìm trong im lặng. Nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh ta mới trả lời: “Không có, cô không đi làm cậu ta cũng không đến.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhìn bàn làm việc của anh ta rất ngăn nắp, cô khẽ chép miệng rồi rời đi.
Vừa mới xoay lại thì xém chút nữa đụng trúng người, thì ra là Long Bân quay lại.
“Vương Nguyệt, cô tìm tôi à? Tôi bận tí việc nên đến muộn.” Long Bân nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó kéo anh ta qua một bên thấp giọng nói: “Anh điều tra chuyện của Đường Tuyết Mai thế nào rồi?”
Long Bân cười: “Tôi biết ngay là cô muốn hỏi vấn đề này mà. Hai ngày nay tôi đều theo sát người phụ nữ đó, quả nhiên đã có tiến bộ.”
“Thật à! Với Tần Hạo hay sao?” Cô thật sự rất muốn thấy những bức ảnh thông đồng thành gian của hai người này, bởi vì cô rất sợ bố cô sẽ ngày càng lún sâu.
Long Bân lấy điện thoại ra, lật mục hình ảnh. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong bức ảnh, Đường Tuyết Mai đang ở quán bar cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Hai người dường như rất thân thiết, ít nhất thì có thể thấy người đàn ông đó đặt một tay lên vai Đường Tuyết Mai, vẻ mặt nịnh nọt thích thú.
“Đây là ai?” Kỷ Hi Nguyệt như được đổi mới tam quan. Đường Tuyết Mai này quả thực rất có bản lĩnh, ở đâu cũng câu dẫn đàn ông được. Vấn đề là tại sao không một ai biết chuyện này nhỉ?
Trình độ bảo mật có phải hơi cao tay rồi không?
“Cái này tôi vẫn chưa điều tra. Chắc có lẽ gặp dịp thì chơi. Cô xem mấy mấy cái sau đi.” Long Bân kêu cô nhìn xuống dưới.
Sau đó là hình ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ôm nhau ngắm sông, còn có hình ảnh hai người ngồi trên chiếc ghế dài bên bờ sông hôn nhau.
“Haha, cái này đạt yêu cầu của cô chưa?” Long Bân đắc ý nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngày tháng trên bức ảnh, là chiều ngày hôm qua, hai người này giữa ban ngày ban mặc đã hẹn hò.
“Cô đừng xem ở dưới, không hay đâu.” Long Bân muốn giật lại điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ta một cái, tiếp tục lật xem, sau đó đúng là cô đã nhìn thấy bức ảnh mà cô không muốn thấy nhất.
Đó là hình ảnh Kỷ Thương Hải bố cô đang ôm hôn Đường Tuyết Mai trên xe của ông.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.