Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Phương Châu không có cách nào, chỉ có thể nhìn Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi bò xuống. Anh ấy biết phía dưới nhất định rất dơ rất thối, còn có rất nhiều rác rưởi, chuột và kiến khắp nơi, ngay cả cảnh sát bình thường cũng không muốn xuống, không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt cứ thế đi xuống.

Ngô Phương Châu thật sự rất kính nể người con gái trẻ tuổi như cô.

Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không cần đèn pin, khí công vừa chuyển, đôi mắt có thể nhìn thấy giống như ban ngày, hơn nữa phía dưới vừa hôi vừa ghê tởm, cô hoàn toàn bị kít mũi của mình.

Chủ nhân cống thoát nước vĩnh viễn đều là chuột, hàng ngàn hàng trăm con chuột chui tới chui lui làm người sởn tóc gáy. Nhưng Kỷ Hi Nguyệt tản ra khí công, những con chuột kia sợ hãi chạy trốn về hai hướng.

“Đại tiểu thư.” Giọng La Hi truyền tới từ phía kia: “Đậu má, thật nhiều chuột, mẹ nó.” Sau đó chính là tiếng mắng chửi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn theo hướng âm thanh, không có nhìn thấy La Hi, nhưng thấy được một cổng lưới sắt, quả nhiên hai bên cống thoát nước thông nhau.

“La Hi, tôi ở bên này.” Kỷ Hi Nguyệt nói, giọng hai người đều không quá lớn.

“Đại tiểu thư, vậy cô qua bên này, hay là tôi qua bên kia với cô!” La Hi đi đến thiết võng khẩu hỏi, thiết võng khẩu không lớn, nhưng nếu lấy ra thì đủ cho một người chui tới chui lui.

“Anh qua chỗ tôi đi, bên này của tôi tựa hồ có thông đạo rất lớn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Bên tôi cũng có dáng vẻ rất lớn rất dài, tựa hồ thông với khu chợ luôn.” La Hi nhìn thoáng qua sau đó nói.

“Vậy chúng ta tách ra đi, chính anh cẩn thận một chút.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

La Hi a một tiếng, nói: “Chính là trong đây quá bẩn, một mình tôi thấy trong lòng nổi da gà.”

Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe, buồn cười, người đàn ông này thật sự rất ngốc nghếch, khôi hài, dễ thương.

“Tôi qua đó vậy, anh ở bên kia kiểm tra trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

La Hi lại nói: “Không cần không cần, hai bên đều cần xem, cùng nhau đi lên phía trước thôi, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm trợ giúp kiểu gì, nhìn còn không thấy, chỉ có thể trò chuyện trợ giúp? Người đàn ông này sẽ không thật sự sợ chứ?

“Thật sự được hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.

“Khụ khụ, được mà! Đi thôi, ống dẫn bên này là thẳng về phía trước.” La Hi tằn hắn lấy giọng rồi nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được, tôi bên đây cũng thẳng. Đi thôi! Có việc anh kêu một tiếng.”

“Thật nhiều chuột, trời ạ, dơ quá, mẹ tôi ơi!” La Hi bên kia nháy mắt kinh hoảng thất thố, Kỷ Hi Nguyệt thật sự không nín được cười.

Ngẩng đầu nhìn phía trước, một vùng đen nhánh, đương nhiên cô vẫn có thể nhìn thấy hơn ba mét. Ngầm là nước bẩn màu đen, còn có các loại rác rưởi. Một cái cống thoát nước còn là ở trong khu cũ nữa, có thể tưởng tượng có bao nhiêu ô uế.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày đi thẳng, cô không biết Tần Hạo có thể có ở dưới này không, nhưng cống thoát nước này thông ba hướng, đó chính là một chỗ ẩn nấp rất tốt. Huống chi cảnh sát đều đang tra xét bốn phía, nếu không tránh ở nơi khó tìm như vậy thì chỉ sợ đã sớm bị tìm được rồi.

La Hi bên kia còn đang sợ hãi dong dài lằng nhằng, đổi mới tam quan của Kỷ Hi Nguyệt đối với người đàn ông này. Thật sự không nghĩ tới La Hi lải nhải lên còn đáng sợ hơn cả bà lão nữa, xem ra đã thật sự thấy được việc anh ấy cũng không thể tiêu sái bình tĩnh.

Cách ba mét có một cây thánh giá xi măng, cao ngang đầu gối, có thể là để phân cách dòng nước. Cũng may giờ đây không phải ngày mưa, nếu không Kỷ Hi Nguyệt và La Hi căn bản xuống không được.

Kỷ Hi Nguyệt thật cẩn thận, nghiêm túc không đụng tới đồ vật ở đây, đôi giày boots của cô ấy cũng không sao cả, dù sao cũng không thấm nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK