Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người biết khí công cũng có thể tự trị thương cho mình, giảm bớt đau đớn, còn bảo vệ được tính mạng của bản thân.

Chẳng hạn như Mai Ngọc, bị Triệu Húc Hàn chém đứt một cánh tay nhưng lúc đó hắn ta đã nhanh chóng tự cầm máu, còn rất bình tĩnh và điềm đạm, phải như người khác thì đã ngã lăn quay ra đó.

“Ngứa quá.” Hạ Tâm Lan đột nhiên chau mày.

“Đừng gãi, ngứa là chuyện tốt. Có lẽ vết thương của cô đã bắt đầu bình phục rồi đó.” Kỷ Hi Nguyệt rất phấn khích, “Cô tự cảm nhận thử xem, tôi không biết.”

“Sao cô không biết được. Thử dùng dòng khí để cảm nhận xem.” Hạ Tâm Lan thực sự cạn lời. Người không hiểu khí công như cô ấy mà còn biết thường thức hơn cô nhiều.

“Thế ư? Vậy để tôi cảm nhận xem.” Nói rồi cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận theo luồng khí của mình, nhử thể đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình vậy.

Hạ Tâm Lan nhìn nét mặt trong sáng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, được quen biết một người bạn lợi hại như vậy đúng là may mắn của cô ấy.

Còn Kỷ Hi Nguyệt lúc này thực sự rất kinh ngạc, cô đúng là đã cảm nhận được luồng khí của mình dần dần nuốt chửng thứ gì đó, một cảm giác ráta thần kỳ lại vô cùng ma mị.

Cô cảm thấy mình như một dã thú trong bóng tối, đang từ từ nhấm nháp con mồi, loại cảm giác này khiến cô có chút sởn gai óc.

Nhưng cô biết thực ra khí công đang chữa trị cho Hạ Tâm Lan, hồi phục vết thương của cô ấy, song cảm giác cứ như đang cắn chặt miệng vết thương vậy.

Giống như trên mặt đất lẽ ra phải bằng phẳng thì bất ngờ xuất hiện vết thương làm gồ ghề, những gì khí công của Kỷ Hi Nguyệt đang làm là quét sạch những chỗ không bằng phẳng này.

Hạ Tâm Lan đột nhiên nói: “Tiểu Nguyệt, được rồi đấy. Tôi cảm thấy hết đau rồi, dường như đã đỡ hơn rất nhiều. Cô đừng tiêu hao quá.”

Kỷ Hi Nguyệt sực tỉnh, đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Cho tôi xem vết thương đi.”

“Giờ luôn?” Hạ Tâm Lan trố mắt.

“Ừm, nếu không sao tôi biết hiệu quả thế nào. Yên tâm, có hộp y tế ở đây, nếu không có hiệu quả  tôi sẽ băng bó lại cho cô.” Kỷ Hi Nguyệt rất muốn xem thành quả của mình.

Hạ Tâm Lan nhìn ra ngoài xe, cũng may bên ngoài tối đen như mực, gật đầu nói: “Được, vì cô tôi chơi lớn một lần vậy.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười khúc khích, thấy hai tay cô ấy đã hoạt động thoải mái, lưu loát mở dải băng xuống, từ từ kéo xuống, miệng vết thương bắt đầu lộ ra.

“Mở đèn.” Hạ Tâm Lan nói, bởi vì trong xe lúc này rất tối không nhìn thấy rõ.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khác, cô có khí công, cho nên hoàn toàn nhìn thấy được vết thương của Hạ Tâm Lan.

Thấy vết thương vẫn đang rỉ máu lúc này đã liền thịt, không còn dính dớp chút máu tươi nào nữa, Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa đã cắn nhầm lưỡi.

Mẹ nó, mình lợi hại vậy sao? Vậy có khác gì là thần y đâu?

“Tiểu Nguyệt, mở đèn lên để tôi nhìn xem. Có điều tôi thực sự thấy khỏe hẳn rồi đấy!” Hạ Tâm Lan nói.

Kỷ Hi Nguyệt đành phải bật đèn của ghế lái lên, Hạ Tâm Lan nhìn vết thương của mình xong cũng trợn tròn hai mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Khụ khụ, tôi biết rồi, tôi biết rồi, đáng sợ quá đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa, “Tôi lợi hại thật đấy. Giờ tôi mới biết.”

Hạ Tâm Lan đã thực sự bị sốc, chưa từng nghe có người nào hồi phục nhanh như vậy, giờ chỉ còn lại vết sẹo gớm ghiếc nhưng đã đóng vảy. Với mức độ nghiêm trọng của vết thương này, ít nhất cũng phải vài tuần đổ lại mới có kết quả như bây giờ.

“Cô, cô thật sự rất lợi hại.” Hạ Tâm Lan chỉ có thể cười khổ, vội vàng tháo dải băng ra, vết chém dài khoảng một gang tay giờ đã thành sẹo, nên không cần băng bó gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK