“Tiểu Nguyệt, con nói con đi chơi với bạn, là bạn nào vậy? Manh Manh à?” Kỷ Thượng Hải cuối cùng cũng hỏi ra câu mà nãy giờ ông vẫn kìm nén.
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày.
“Bố, con đi chơi với Triệu chủ nhân, cho nên bố yên tâm đi, con không sao.” Kỷ Hi Nguyệt quyết định khai báo thật.
“Quả nhiên là Triệu chủ nhân. Tiểu Nguyệt, bố hỏi con một lần nữa, con với Triệu chủ nhân đang yêu nhau đúng không?” Kỷ Thượng Hải cứ cảm thấy giữa con gái bảo bối của mình và Triệu Húc Hàn có gì đó rất bất thường.
Đây là trực giác của một người bố. Triệu chủ nhân là người gì, làm sao có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ con gái của ông? Ngoài tình cảm ra thì ông thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai.
“Bố, bố đừng nói linh tinh. Không có mà.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc, nếu bây giờ mà thừa nhận, dám chắc bố cô sẽ bắt cô về nhà ngay tối nay.
“Thật sự không có?” Kỷ Thượng Hải hỏi lại một lần nữa.
“Không có, bố có thể hỏi thím Lý ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải lôi thím Lý xuống nước.
“Được, để bố hỏi thím ấy. Con đừng lừa bố là được. Thôi tranh thủ về sớm rồi ngủ đi, có tin tức của Tiền Giang Thành thì báo cho chú Tiền biết với đấy nhé?” Kỷ Thượng Hải nói.
“Vâng, bố cũng ngủ sớm đi nhé. Chúc bố ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt cúp máy, xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, làm sao đây?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay nắm lấy cánh tay anh, đầu dựa vào vai anh.
Triệu Húc Hàn nắm chặt lấy tay cô: “Cái gì làm sao đây?”
“Hình như bố em không thích em quen anh. Em thật sự không dám nói với ông ấy là chúng ta đang yêu nhau, nhưng cứ lừa ông ấy như vậy, trong lòng em cũng rất khó chịu.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối bời.
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói một câu: “Để anh nói.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt ngồi bật dậy nhìn anh, lo lắng nói: “Đừng, đừng, anh Hàn, anh đừng kích động, bố em sẽ bị anh dọa cho đau tim đấy. Để em, để em nói cho, cùng lắm là bị ông ấy đánh cho một trận. Dù sao lúc em còn quen Triệu Vân Sâm, ông ấy cũng đã thất vọng tràn trề rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng. Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, hỏi: “Em đem anh ra so sánh với Vân Sâm sao?”
“Không phải, không phải thế.” Kỷ Hi Nguyệt biết mình lỡ lời, “Ý của em là bố em không thích em qua lại với người của Triệu gia. Anh không biết Triệu gia của các anh có bao nhiêu thần bí và lời đồn đại đáng sợ sao? Trước đây bố em còn nói rõ ràng với em là không cho phép em qua lại với anh nữa đấy.”
Hơi thở của Triệu Húc Hàn liền lạnh xuống, không ngờ Kỷ Thượng Hải lại bài xích anh như vậy, nhưng đứng ở lập trường của một người cha, lại chưa hiểu rõ về nhà họ Triệu, vì sự an toàn của con gái mà phản đối cũng không phải chuyện gì đáng trách.
“Vậy thì để từ từ. Đợi bố em hiểu được anh, rồi ngày nào đó em hẹn ông ấy ra ăn cơm nhé?” Triệu Húc Hàn suy nghĩ rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười xòa đáp: “Anh Hàn, anh đừng lo lắng, để em xử lý cho. Đợi bố em không còn phản đối anh như vậy nữa, chúng ta ăn cơm cũng không muộn.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cầu xin của cô, lửa giận đang dâng lên trong lòng cũng có chút hạ hỏa. Cô cũng vì muốn bố cô không lo lắng và tức giận, anh không có tư cách để trách cô.
Cứ nghĩ đến cái chết của Bạch Thu Hà-vợ của Kỷ Thượng Hải là anh lại có bao nhiêu phần tự trách. Anh cũng không muốn kích động Kỷ Thượng Hải. Huống hồ sau này bọn họ còn phải trở thành người một nhà.
Về khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở máy tính lên sắp xếp lại thông tin, sau đó gửi cho Lộc Hùng.
Lộc Hùng vừa mới nằm xuống thì tiếng điện thoại vang lên. Vừa mở ra xem, xém chút nữa anh ta đã bật dậy khỏi giường. Không ngờ muộn vậy rồi mà Vương Nguyệt còn tìm được một tin tức lớn như vậy.