“Tiểu Nguyệt thật thẳng thắn, không có gì đâu. Điều này cho thấy tình cảm của em và Triệu gia chủ quả thật rất tốt, anh muốn hâm mộ cũng hâm mộ không nổi.” Thiết Quý Hoành giả mù sa mưa khiến Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy say.
Nhưng điều này cũng thể hiện Thiết Quý Hoành không phải một người đàn ông dễ đối phó.
“Vậy anh Thiết muốn nói gì? Bộ còn có chuyện gì về anh Hàn mà em không biết hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, hỏi.
“Triệu gia chủ có công phu rất tốt, em biết không?” Sau khi Thiết Quý Hoành suy nghĩ một chút thì hỏi.
“Đương nhiên là biết, em cũng có công phu không tồi. Nhưng em cảm giác mười người như em cũng không đánh lại anh Hàn, thật sự hơi quá đáng.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi: “Rõ ràng em đã rất nỗ lực.”
“Ha ha ha, công phu của Triệu gia chủ chính là số một số hai, sao em có thể là đối thủ của anh ta được.” Thiết Quý Hoành nở nụ cười.
“Em biết mà, nhưng em cũng không kém. Sao lại kém anh ấy xa vậy được, em chỉ không phục thôi. Đúng rồi, anh Hàn nói công phu của anh Thiết cũng rất lợi hại, có phải thật sự thế không?” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, nhìn anh ta.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó hơi ngại ngùng, nói: “Triệu gia chủ quá khen, anh vẫn còn kém hơn Triệu gia chủ một ít.”
“Thật hả? Em biết ngay anh Hàn lợi hại nhất!” Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở, nói.
Thiết Quý Hoành lại lần nữa sững sờ, sau đó cười khổ không thôi. Cô gái này định làm anh ta xấu mặt đến chết đúng không, dùng cách khác để nói anh Hàn của cô là tốt nhất.
“Vậy Tiểu Nguyệt, em biết vì sao em không đánh lại được anh Hàn của em không?” Thiết Quý Hoành lại hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như cô là đứa nhỏ ba tuổi, còn Thiết Quý Hoành chính là một ông chú lạ mặt đang dẫn dụ cô vào tròng, thật sự cho rằng cô chả biết gì à?
Còn không phải là vòng vèo hỏi xem cô có biết khí công hay không.
“Tất nhiên là biết, anh Hàn đã luyện nhiều năm như vậy. Hơn nữa anh ấy là đàn ông, em là phụ nữ, vốn dĩ sức lực nhỏ hơn so với nam giới. Cộng thêm em vừa mới học tập những thuật phòng thân đó, tất nhiên đánh không lại các người, nhưng mà em sẽ nỗ lực học tập, ít nhất có thể tự bảo vệ mình.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
Thiết Quý Hoành nhìn cô cười như ánh mặt trời, thật sự đoán không ra rốt cuộc cô thật sự chả hiểu gì cả hay thật sự ngây thơ đơn thuần đến mức độ này?
Cho dù là người từng trải như Thiết Quý Hoành, trong lúc nhất thời cũng bị Kỷ Hi Nguyệt trêu chọc đến mức có chút không làm rõ được tình huống.
“Đúng rồi, anh Thiết, em nói cho anh chuyện này, anh rút đầu tư khỏi Úy Mẫn Nhi, nhưng chú hai của anh Hàn lại hợp tác với Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn tính toán trong đầu, điều đó có thể nói, điều này không thể nói.
“Hửm? Triệu Phiên Vân vậy mà chịu thiệt về mình? Rõ ràng ông ấy biết rõ cô con gái nuôi kia khôn khéo biết chừng nào!” Thiết Quý Hoành thật sự còn chưa biết chuyện này.
“Đúng vậy, nhưng mà chuyện Úy Mẫn Nhi muốn bức hôn anh Hàn coi như dừng lại ở đây! Triệu Phiên Vân hẳn đã bồi thường cô ta vì việc ông ấy nuốt lời!” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nhưng như thế, anh Thiết, có phải Úy Mẫn Nhi sẽ lợi hại thêm không? Vốn dĩ em muốn anh Úy đi lên, nhưng cô ta lại có Triệu Phiên Vân trợ giúp, vậy Úy đại ca sẽ lại lần nữa không có hy vọng à?”
Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ mặt cay đắng.
Thiết Quý Hoành hơi nhíu mày, tựa như nghĩ đến lời nói của Kỷ Hi Nguyệt. Nhưng thật ra anh ta đã bị lời nói của Kỷ Hi Nguyệt kích thích, không ngờ Úy Mẫn Nhi khiến Triệu Phiên Vân bức hôn, vậy mà còn không thành!!! Có nghĩa là Triệu Phiên Vân cũng coi trọng cặp đôi Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn này?