Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không hề thích âm thanh này. Nó có cả tiếng cười dung tục của đàn ông. Chẳng lẽ có bạn nữ sinh nào đã gặp phải biến thái?
Cô nén lại ‘nỗi buồn’, nhẹ nhàng chạy tới, thò đầu ra xem.
Trong lối đi cầu thang bộ, một nam sinh đang bị đè lên tay vịn cầu thang, ba nam sinh còn lại nở nụ cười dâm đãng.
Điều khiến Kỷ Hi Nguyệt khó tin nhất là, cô nghe thấy tên nam sinh ở giữa đang kéo khóa quần của cậu ta xuống.
“Mày kêu đi. Kêu mọi người tới đây xem ông đây chơi mày như thế nào, để xem mày còn sống tiếp được không.” Tên nam sinh ở giữa tiếp tục kéo quần của nam sinh bị đè giữ.
Ở vị trí của Kỷ Hi Nguyệt, cô nhìn thấy tên nam sinh kia rõ ràng là đang quấy rối tình dục. Cô nhất thời hiểu ra, lập tức la lên: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Đương nhiên cô biết bọn chúng đang muốn làm chuyện gì, nhưng nếu cô không lên tiếng, bạn sinh viên kia sẽ bị tên nam sinh ở giữa cưỡng h.iếp.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc. Cô không bài xích đồng tính, nhưng cô thật sự không ngờ trong môi trường học đường lại có chuyện nam sinh bị cưỡng bức như thế này. Nghĩ thôi cũng thấy rợn cả người.
Bốn người nam sinh đều bị Kỷ Hi Nguyệt làm giật mình, xoay đầu lại thì thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.
Tên nam sinh ở giữa đã kéo lại khóa quần, còn cậu nam sinh bị đè cũng đã được kéo quần lên, đang giãy dụa và tức giận la hét.
Chỉ là tiếng gào thét này không phải là kiểu vang dội, mà là kiểu nức nở rên rỉ, giống hệt như một con thú đang bị thương.
Oán hận, đau khổ, thê lương và bất lực.
Khiến cho Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.
Hai tên kia vẫn đang giữ chặt cậu nam sinh. Cậu nam sinh bị đè đã xoay đầu lại, khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái mét, làm lộ rõ cả những gân máu. Có thể thấy cậu ấy có bao nhiêu phẫn nộ.
Nhưng điều làm Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt hơn là người nam sinh này cô từng biết!
Chính là Trần Á Nam, diễn viên trẻ lưu lượng* trong tương lai!
(Lưu lượng được định nghĩa đơn giản là những nghệ sĩ có lượng fandom lớn mạnh và vững vàng – Nguồn: Google.)
“Bạn học nữ, đi nhanh đi, bớt nhiều chuyện lại!” Tên nam sinh ở giữa nhíu mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, giọng điệu ngang ngược, dáng vẻ cũng ngang tàng, vừa nhìn là đã biết cậu ta chuyên đi bắt nạt người khác.
“Cậu là biến thái à? Buồn nôn quá đi mất.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
“Con thối kia, mày nói cái gì! Tao cảnh cáo mày, bớt lo chuyện bao đồng lại. Nếu không hai người anh em của tao cũng đang thèm cái kiểu thịt mềm da nhịn như mày lắm đấy!” Tên nam sinh ở giữa kiêu ngạo nói.
“Thả cậu ấy ra, còn chúng mày thì cút đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
“Thả? Ông mày đang có hứng mà kêu thả nó ra? Vậy mày vào thay nhé, haha.” Tiếng cười của tên nam sinh vang lên nghe vô cùng ghê tởm.
Hai tên nam sinh khác cũng phát ra tiếng cười dâm đãng.
Trần Á Nam cố gắng vùng vẫy mấy cái, nhưng hai tên nam sinh đang đè cậu ấy rõ ràng là lực lưỡng hơn hẳn, cho nên căn bản là không thể thoát được.
“Muốn tôi đến thì tôi đến. Thả cậu ấy ra trước đã!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thay đổi khẩu khí.
Bốn người nam sinh đều sững sờ. Ý của Kỷ Hi Nguyệt là gì đây?
Trần Á Nam gân cổ lên gào thét: “Cậu, cậu, cậu ngốc à! Chạy lẹ đi!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Tôi không chạy. Tôi phải cứu cậu.”
“Cậu ngốc à? Tôi là con trai. Tôi không sao! Cậu đi nhanh đi!” Trần Á Nam thật sự cạn lời. Mặc dù cậu không cam tâm bị làm nhục, nhưng để một người con gái vì cứu cậu mà bị ba người con trai làm nhục thì cậu làm không được.
“Haha, bạn học nữ, cậu bằng lòng chơi với chúng tôi thật đấy à?” Tên nam sinh ở giữa vẫn đang hứng thú. Nếu để ba người bọn họ cùng chơi một nữ sinh thì hình như còn kích thích hơn một mình cậu ta cưỡng một nam sinh chứ nhỉ.
Với lại Trần Á Nam còn chạy đi đâu được? Để lần sau bọn họ cưỡng cũng không muộn, nhưng người đẹp tự dâng đến cửa thì có mấy khi.