Dây băng cởi ra sau đó chính là băng gạc, mở ra từng lớp, trên băng gạc vẫn có vết máu. Chưa chờ hoàn toàn mở ra, khi Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành nhìn thấy vết thương, hai người đều há to miệng.
Toàn bộ thân thể của Triệu Húc Hàn cũng nghiêng lại đây, cũng nhìn thấy được miệng vết thương của Thiết Quý Hoành.
Vẻ mặt của anh và hai người bọn họ giống nhau như đúc, đều là bộ dạng bị sét đánh.
Cũng may người điều khiển trực thăng vẫn luôn nhìn chăm chú phía trước, còn mang theo tai nghe liên hệ với kiểm soát viên không lưu bên kia, cho nên căn bản sẽ không đi chú ý ba người Triệu Húc Hàn rốt cuộc đang nói cái gì, làm cái gì.
Nhiệm vụ của anh ấy chính là nhanh chóng đưa ba nhân vật trọng yếu trên trực thăng về Paris an toàn.
“Tại sao lại như vậy?” Thiết Quý Hoành ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn, không phải Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh ta cảm thấy Triệu Húc Hàn và anh ta sẽ có cảm giác giống nhau.
Bởi vì giờ phút này vết thương ban đầu trên cánh tay anh ta cũng đã khép lại. Trước đó bác sĩ có khâu lại, nhưng sự thật là đã khâu hai mảnh thịt tách rời hoàn toàn nhau lại, cho nên vết thương kia quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác có vẻ rất lâu sau mới có thể khôi phục.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ vết thương vá lại đã biến thành màu hồng phấn, thương thế nặng như vậy mà đã lập tức sắp có thể chữa khỏi, thực sự quá dọa người.
Triệu Húc Hàn kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cô gái nhỏ này là thần tiên ư? Khí công cường đại đến loại trình độ này, anh cảm thấy anh ở phương diện chữa trị tuyệt đối không có thực lực mạnh như vậy.
Coi như dốc toàn lực ứng phó thì anh cảm thấy mình cũng cần phải mất một tháng mới có thể trị khỏi vết thương của Thiết Quý Hoành. Giờ thấy sự hiệu quả do Kỷ Hi Nguyệt trị liệu, quả thật quá dọa người.
“Cái này, đây là tốt rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đưa tay ra sờ lên trên vết thương của anh ta một chút, chỉ có cảm giác hơi bị tổn thương, còn những thứ khác căn bản vốn không có vấn đề.
“Nhanh như vậy à, bên trong có ổn không?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nhưng nhìn bên ngoài thật sự tốt. Điều này làm cho cô nhớ lại một đao đâm vào ngực Hạ Tâm Lan lần đó, cô cũng dùng không nhiều thời gian nhưng đã làm cho vết thương của cô ấy biến thành một màu hồng.
Cô cảm thấy chỉ cần cho cô một hai ngày thì vết thương màu hồng cũng sẽ biến mất không còn, lành lặn như trước khi bị thương. Loại năng lực này của cô có phải quá đáng sợ không?
“Tốt lắm, anh, anh…” Thiết Quý Hoành đang cử động cánh tay, cảm giác hơi không quen, dường như giống hệt với trước kia. Không quen cũng là bởi vì tâm lý trong lòng, cảm thấy bị thương thành như vậy thì dù sao cũng sẽ có điểm gì là lạ, nhưng thật tế lại không có, cánh tay của anh ta đã hoàn toàn ổn lại.
Bên ngoài chỉ còn lại một vết sẹo to lớn màu hồng dài một thước. Chẳng qua vết sẹo này không đau không ngứa, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến anh ta. Hơn nữa chỉ cần anh ta muốn thì anh ta cũng có thể để cho vết sẹo này biến mất.
“Tiểu Nguyệt, em nên nghỉ ngơi chút đi!” Triệu Húc Hàn đau lòng muốn chết, đây là cần tiêu hao bao nhiêu khí công mới có thể đạt tới mức này. Cô gái nhỏ bé này hoàn toàn như Bích Mệnh Tam Lang, nhưng làm vậy với Thiết Quý Hoành có đáng không!
“Em thấy khá tốt, không cảm thấy quá mệt mỏi.” Kỷ Hi Nguyệt vuốt một sợi tóc bạc, cười nói: “Bây giờ không phải em rất có cá tính, rất xinh đẹp hả?”
Triệu Húc Hàn cho cô một ánh mắt hình viên đạn, sau đó nói: “Em có thể tự chữa trị được. Chẳng qua bây giờ đừng làm, chờ em khôi phục mội khoảng thời gian đã. Chính em không biết tiêu hao, nhưng thân thể lại đang kháng nghị.”