Lão Khôi lập tức hồi âm: “Tâm trạng của cậu chủ rất tốt. Kỷ tiểu thư quả nhiên có cách!”
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới yên tâm đi làm. Vừa ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, một chiếc xe thể thao màu đỏ cánh sen lao ra khỏi ga-ra rồi dừng lại bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
“Long Bân!” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Vương Nguyệt, không phải hôm nay cô muốn đến thành phố Châu sao? Ngồi xe của tôi đi, bảo đảm qua đó chưa tới một tiếng đâu!” Long Bân liền đáp.
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới nhớ ra là hôm trước có nhắc đến chuyện này, không ngờ tên này nhớ dai thật. Xem ra anh ta rất có hứng thú.
Cô nhìn đồng hồ, trong đầu thoáng suy nghĩ rồi lập tức leo lên xe: “Ok, bây giờ đi luôn. Nhưng không biết là cảnh sát bên đó có cho chúng ta xem lại hồ sơ không, mất công lại đi một chuyến vô ích.”
“Thì cứ đến hỏi thử là biết. Với lại không xem được hồ sơ thì chúng ta cũng có thể hỏi thăm nhà hàng xóm xung quanh mà. Chắc cũng có người biết sự tình cụ thể chứ.” Long Bân nói.
“Có lý. Đi! Để tôi xin nghĩ phép.” Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu xin phép Lộc Hùng. Lộc Hùng biết Long Bân đang đi cùng cô nên cũng không hỏi nhiều.
“Long Bân, anh lái chiếc xe này liệu có phô trương quá không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta lái xe rất nhanh, kỹ thuật lái xe cũng thuộc hàng đỉnh cao, chỉ là chiếc xe thể thao màu đỏ này quá thu hút sự chú ý của mọi người trên đường, làm Kỷ Hi Nguyệt có chút không quen.
“Phô trương thì đã sao? Tôi cũng đâu phải ăn trộm ăn cướp, hơn nữa cô không thấy nó rất hợp với tiêu chuẩn của tôi sao?” Long Bân nhún vai, vẻ mặt rất phấn khởi.
“…” Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời.
Chiếc xe thể thao màu đỏ phi như bay trên đường cao tốc, cũng may là Long Bân không có nói điêu, quả nhiên chưa tới một tiếng sau đã tiến vào thành phố Châu.
“Vương Nguyệt, cô hỏi Ngô Phương Châu thử xem là thuộc thẩm quyền quản lý đồn cảnh sát nào, với cả nhà cũ của Tần Hạo ở đâu, chúng ta sẽ tới đó xem qua.” Long Bân nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cô cũng đã nghĩ tới chuyện đó. Mặc dù sẽ khiến Ngô Phương Châu kinh ngạc, nhưng nói địa chỉ để bọn cô tự đi điều tra chắc là không thành vấn đề, lỡ như bọn cô có thể điều tra ra gì đó thì cũng có thể hỗ trợ cho vụ tai nạn giao thông cầu Giang Sơn đúng không.
Ngô Phương Châu nhận điện thoại, biết Kỷ Hi Nguyệt tới thành phố Châu điều tra cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng anh ấy cũng có suy nghĩ giống Kỷ Hi Nguyệt, chẳng qua chỉ một địa chỉ, đối với vụ án không phải chuyện gì xấu, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Ngoài phòng tiếp khách của cục công an thành phố Châu, Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt sau khi đăng ký xong thì vào trong đề nghị kiểm tra hồ sơ vụ án.
Trong phòng hồ sơ, tiếp họ là một nữ cảnh sát tên là Trang Thiên.
“Xin hỏi, tại sao các anh lại muốn kiểm tra hồ sơ? Các anh là luật sư hay là người có liên quan trực tiếp đến vụ án này? Vụ án này đã kết án, cho nên không có lý do cần thiết sẽ không giở lại.” Trang Thiên nghiêm túc nói với hai người.
“Cảnh sát Trang đừng nghiêm túc thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn điều tra một người, người này có liên quan đến vụ án này, và hiện tại cũng có liên quan đến một vụ án ở Cảng Thành, cho nên mới muốn lật hồ sơ vụ án để kiểm tra một chút ấy mà.” Long Bân nói.
“Các anh là cảnh sát của Cảng Thành sao?” Trang Thiên lại hỏi.
“Không phải!” Hai người đều lắc đầu.
“Vậy thì tôi không giúp được các anh rồi. Nếu người nào cũng muốn đến xem hồ sơ, há chẳng phải sẽ loạn mất sao?” Trang Thiên không khách khí nói.
“Chúng tôi cũng chỉ muốn bảo vệ chính nghĩa thôi mà. Vụ án đã khép lại, người khác xem qua thì cũng có sao?” Long Bân có chút bực bội, “Hay là vì các cô điều tra có vấn đề, qua loa kết án nên sợ ngươi khác nhìn thấy?”
“Thưa anh, mong anh nói năng thận trọng. Ở đây là Cục Công an, không phải là nơi anh giở thói ngang ngược!” Trang Thiên tức giận hét lên.