“Haha, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Tần Hạo nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt tôi. Ban đầu anh ta muốn giết tôi, nhưng cuối cùng anh ta lại muốn tôi. Cho nên có thể nói, tình yêu mà anh ta dành cho Quan Tiểu Tiểu, thực chất cũng chỉ một trò cười mà thôi.”
Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt phát lạnh. Ôi trời, Đường Tuyết Mai đúng là một kẻ điên. Hành vi của Tần Hạo phải gọi là biến thái, vì ngay trong ngày bạn gái bị tông chết, anh ta vẫn còn tâm trạng để cưỡng hiếp Đường Tuyết Mai.
Đây rốt cuộc là loại tâm thái như thế nào?
“Cô cho rằng anh tôi yêu cô sao?” Tần Hãn đột nhiên lên tiếng.
Đường Tuyết Mai cười khẩy: “Yêu hay không yêu thực ra cũng chả quan trọng. Dù sao thì tôi cũng không thể rời xa anh ta, anh ta cũng chẳng thể rời xa tôi, số phận của chúng tôi là cả đời này phải vướng mắc vào nhau. Anh ta không thể kết hôn, tôi cũng không thể kết hôn. Mọi người cứ thế mà dây dưa với nhau thôi!”
“Cô đúng là đồ điên!” Mặc dù Tần Hãn mắng Đường Tuyết Mai là đồ điên, nhưng tình cảnh này thật sự là một trò cười.
“Cậu cho rằng không phải? Tần Hãn, đừng luẩn quẩn không thông nữa. Đây chính là số mệnh của chúng tôi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hạo, tôi đã biết số phận sau này của mình sẽ gắn chặt với anh ta. Ngay cả cậu cũng vậy thôi. Từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy tôi, tôi đã biết sau này cậu sẽ vì tôi làm bất cứ mọi chuyện. Quả nhiên là cậu đã không làm tôi thất vọng.”
Đường Tuyết Mai vừa nói vừa cười, như thể mọi chuyện luôn nằm trong dự tính của cô ta.
Tần Hãn siết chặt nắm đấm. Anh ta biết bản thân thực ra chỉ là một trò đùa, là một quân cờ được lợi dụng triệt để trong câu chuyện ân oán tình thù của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.
“Đường Tuyết Mai, tôi nguyền rủa cô và anh tôi sẽ không được chết thanh thản.” Trái tim của Tần Hãn đã nứt vỡ, không còn cách nào báo thù, anh ta đành nguyền rủa.
Đường Tuyết Mai liếc anh ta: “Cảm ơn nhé. Tôi cũng đang hy vọng là tôi có thể chết cùng anh cậu, xuống dưới đó rồi vẫn dây dưa không rõ, ai cũng đừng mong được tự do!”
“Cô là đồ điên! Anh tôi đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!” Tần Hãn hỏi.
Đường Tuyết Mai nhún nhún vai: “Sao tôi biết được. Anh cậu cũng chẳng tin tôi mấy đâu. Thỏ khôn đào ba hang, anh ta chỉ nói với tôi hai chỗ, cho nên hiện tại rất có thể anh ta đang ẩn nấp ở nơi còn lại chờ thời gian trôi qua!”
“Đường Tuyết Mai, cô thật sự không biết Tần Hạo đang trốn ở đâu?” Tiểu Hồ Tử hỏi.
“Không biết. Mà anh nghĩ nếu tôi biết, tôi có nói ra không? Tôi còn đang đợi được xử bắn chung với anh ta đây! Anh ta vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi tôi!” Vẻ điên cuồng trong đôi mắt của Đường Tuyết Mai khiến Tần Hãn cũng phải sợ hãi.
Anh ta nhận ra, từ trước đến nay mình đã yêu phải một kẻ điên cuồng, hơn nữa còn là kẻ điên cuồng đáng sợ.
Tần Hãn bị đưa đi. Trước khi ra ngoài, anh ta còn xoay đầu nhìn Đường Tuyết Mai đang phớt lờ anh ta: “Tuyết Mai, bất kể là em đối với tôi như thế nào, thì khoảng thời gian đó cũng là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của Tần Hãn tôi.”
Nói xong, anh ta bị Tiểu Hồ Tử dẫn ra ngoài.
Đường Tuyết Mai dựa vào lưng ghế, ngồi im bất động, rất lâu sau mới đưa mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng lại.
Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên không vào ngay, mà nán lại bên đây để quan sát phản ứng của Đường Tuyết Mai.
“Đúng là một kẻ điên.” Đội trưởng Biên cảm thán.
“Là một kẻ điên vì tình mà làm hại người khác, thật sự quá đáng sợ. Đáng tiếc là không thể nào lấy lại những năm tháng tuyệt đẹp nhất.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thán.
Đường Tuyết Mai ở bên trong đột nhiên bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn trào trên hàng mi, nhưng tiếng khóc đã bị cô ta đè nén, cuối cùng lại nằm rạp lên bàn nghẹn ngào tức tưởi, mãi cho đến khi Liễu Đông đến.
“Liễu Đông, cậu có muốn nói gì với cô ta không?” Liễu Đông đến bên chỗ Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên trước, thấy Đường Tuyết Mai bật khóc sau tấm gương, vẻ mặt của cậu cũng rất khó coi.
Sau đó cậu khẽ gật đầu, bước chân nặng nề theo Tiểu Hồ Tử vào phòng kế bên.