“Tiểu Nguyệt, cô thực sự có độ nhạy như vậy sao?” Cố Cửu vẫn có chút lo lắng bồn chồn.
“Có chứ, còn chắc chắn một trăm phần trăm nữa. Anh cứ đi một vòng để khảo sát tầng lớp học sinh và giới trẻ hiện nay là có thể thấy rất rõ ràng. Có rất nhiều người thích ma thuật, huyền huyễn, thậm chí là thế giới giả tưởng và thế giới thật, sau này ắt sẽ càng ngày càng nhiều và phát triển thành xu hướng. Hơn nữa, bây giờ giới trẻ đa số đều có điều kiện, cho nên khả năng chi tiêu cũng được nâng cao lên rất nhiều. Chỉ cần chúng có hứng thú, khơi gợi được sự hiếu kỳ thì chúng sẽ không ngần ngại chi tiền ra để thỏa mãn.”
Kỷ Hi Nguyệt phân tích giùm hai người bọn họ.
Mắt Mộ Dung Phong sáng lên: “Kỷ tiểu thư phân tích rất có lý. Mặc dù bây giờ chưa phải là chủ đạo, nhưng quả thực rất có khả năng phát triển trong nay mai.”
“Chính xác. Nếu chúng ta cứ đi theo tuyến đường của những công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời, khả năng vượt qua được bọn họ là rất thấp, nên chúng ta chỉ còn cách nắm bắt cơ hội và điểm bức phá thì may ra mới kiếm tiền được.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Được, nếu chủ tịch cô đã có lòng tin như vậy, tôi sẽ dốc sức để làm việc chăm chỉ.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, quay sang nói với Mộ Dung Phong: “Anh Mộ Dung, công ty của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho nên việc ký hợp đồng và đào tạo diễn viên đòi hỏi anh phải nổ lực hơn nữa. Tôi muốn sau này chúng ta hạn chế không sử dụng các diễn viên đã ký hợp đồng với các tập đoàn điện ảnh và truyền hình khác, mà sẽ dành cơ hội đó cho các diễn viên của nhà mình, để các diễn viên giỏi đều có thể tỏa sáng. Đây cũng là một sự đầu tư thông minh. Đến lúc đó các nhà khác đến mượn diễn viên, chúng ta sẽ thu được một khoản tiền đáng kể.”
Kỷ Hi Nguyệt nói đến đoạn này thì lông mày khẽ nhướng lên, dáng vẻ tự tin như lường trước được mọi thứ.
“Được, Kỷ tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ không ngừng tuyển người, lựa chọn ra diễn viên có thực lực để bồi dưỡng.” Mộ Dung Phong rất hào hứng. Đây là cơ hội để anh ấy phát huy được sở trưởng của mình. Đặc biệt là khi nhận được sự tín nhiệm của Kỷ Hi Nguyệt như vậy, anh ấy thật sự được yêu chiều mà đâm ra lo sợ, càng nâng cao quyết tâm sẽ giúp cô kiếm được bộn tiền.
Ba người tiếp tục trò chuyện một lúc, sau đó Lưu Uy cũng đến, còn có vài diễn viên mà Kỷ Hi Nguyệt quen mặt. Cô chào hỏi qua một lượt, sau đó thảo luận một vài chuyện, giao lưu thân mật với nhau. Mọi người đều có cảm tình rất tốt với vị chủ tịch trẻ tuổi xinh đẹp này.
Sau khi ra khỏi Húc Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý về biệt thự Thiên Tinh.
Thím Lý lần đầu tiên đến đây nên rất cảm thán: “Môi trường ở đây tốt thật đấy.”
Bà thả bộ tới bờ sông, hít thở gió sông, nhìn mặt nước trong veo, hai bên cây xanh um tùm, một chiếc bàn ăn và ghế theo phong cách Châu Âu, tâm trạng vô cùng thoải mái.
“Vâng. Mẹ cháu thích nơi này lắm. Đây là nơi mà bố cháu đã đặc biệt thiết kế riêng cho bà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Thím Lý đáp: “Có vẻ tình cảm của bố và mẹ cô thật sự rất tốt.”
“Đúng vậy. Sau khi mẹ cháu mất, bố cháu vẫn sống một mình. Thực ra cháu khá là lo lắng, hy vọng bố sẽ tìm được một nửa còn lại, vì dù sao bây giờ bố cháu chỉ mới hơn năm mươi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng nói.
“Đại tiểu thư, những chuyện này đều dựa vào duyên phận, cũng phải xem bố cô có thích nữa không đã. Nếu không cứ cưỡng ép tác hợp cũng không có hạnh phúc đâu.” Thím Lý nhìn cô cười nói.
“Oh, cháu hiểu chứ, cho nên mới hy vọng bố sớm tìm được người vừa mắt.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, mắt nhìn thím Lý, trong bụng nhủ thầm, chẳng phải thím Lý đây là người vừa mắt với bố cháu nhất sao?
Lúc này trong nhà có người bước ra, là mẹ Lưu.