“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không làm được, chuyện này cũng phụ thuộc vào kỹ năng và đầu óc nữa.” Triệu Húc Hàn đáp, “Với thân thủ của La Hi, cho dù không dùng khí công thì cậu ấy cũng có thể đánh được năm người một lúc.”
“Wow, tên này lợi hại thế cơ à? Vậy anh ta hay Long Bân lợi hại hơn?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Hai người này không phân được cao thấp, nhưng tính cách của Long Bân sẽ tương đối hoạt bát và cư xử khôn khéo hơn một chút, còn La Hi thì hơi bảo thủ.” Triệu Húc Hàn đương nhiên hiểu rất rõ bốn ám vệ của mình.
“Anh Hàn, bọn họ không phải là người của Triệu gia sao? Anh kiếm được bọn họ ở đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt: “Tạm thời chưa thể nói cho em biết, cứ xem bọn họ là người của anh là được. Bọn họ không thân với người của Triệu gia.”
“Oh oh, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Triệu Húc Hàn nhướn mày, em hiểu cái gì?
“Chỉ cần bọn họ nghe lời anh Hàn là được.” Ý hiểu của Kỷ Hi Nguyệt chính là như vậy.
“Thả lỏng.” Triệu Húc Hàn kêu Kỷ Hi Nguyệt thả lỏng cơ thể, bởi vì cô chỉ cần kích động là lại khiến anh trở nên cứng đờ.
Kỷ Hi Nguyệt liền thở hắt ra, thả lỏng người rồi nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ thuật xoa bóp thượng hạng của anh.
“Anh Hàn massage càng ngày càng thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng nói, cảm giác buồn ngủ lại ập đến.
Đôi bàn tay to lớn của Triệu Húc Hàn đang di chuyển trên tấm lưng xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, thân thể anh cũng dần dần nóng lên. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm nghiền của cô, trong lòng anh có cảm giác rất an nhàn, nhưng sâu thẳm nội tâm con dã thú đã chậm rãi thức tỉnh.
Trong đầu Triệu Húc Hàn lại bắt đầu đấu tranh, rốt cuộc là có nên giúp cô trị bệnh không đây?
Càng nghĩ, ý niệm này lại càng mãnh liệt, cuối cùng cũng không kiềm chế được con dã thú trong lòng, anh phải dừng lạiviệc massage: “Xong rồi.”
Nói xong anh đặt tay lên eo cô, giúp cô kéo lại dây áo một cách từ từ chậm rãi.
Bàn tay chẳng biết cố ý hay vô tình xẹt ngang qua mặt nghiêng mỹ miều đó, khiến cho anh hồn xiêu phách lạc, thân thể cũng lập tức trương cứng lên.
Ánh mắt anh cứ dán chặt vào nơi đẫy đà kia, thật sự rất muốn nắm lấy một chút.
Kỷ Hi Nguyệt nỉ non một tiếng, bả vai hơi động đậy để Triệu Húc Hàn có thể kéo dây áo lên.
Triệu Húc Hàn không cam tâm, tại sao người phụ nữ này lại ham ngủ thế chứ? Chẳng giúp anh massage gì cả, anh rất nhung nhớ đôi tay nhỏ bé ấy.
Anh đành phải nằm xuống bên cạnh cô, còn kéo chăn lên đắp.
Kỷ Hi Nguyệt động đậy, hơi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn thì khẽ nói: “Anh Hàn, anh lại ngủ chỗ em à?” Câu hỏi này vô cùng tự nhiên, cảm giác giống như đôi vợ chồng già vậy.
Không hề có chút gì là sượng sùng và xấu hổ, hình như cô còn đang nửa tỉnh nửa mơ.
Triệu Húc Hàn vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cả người cô vào sát vào lòng mình.
Kỷ Hi Nguyệt gần như cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, bên dưới bị cách trở có chút không thoải mái, cô bèn động đậy vài cái để tìm tư thế ngủ dễ chịu hơn.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ậm ừ một tiếng. Loại ma sát này khiến anh mất tự chủ, nhưng người phụ nữ này vẫn nhắm nghiền mắt, bày ra dáng vẻ như không biết có chuyện gì xảy ra và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Triệu Húc Hàn có chút tức giận, một người đàn ông to lớn như anh nằm bên cạnh, còn ôm siết cô như vậy mà cô vẫn có thể ngủ được, lẽ nào vừa nãy đánh nhau mệt đến vậy sao?