Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor + Beta: Vi

"Được rồi được rồi, anh trung thành." Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, ngay sau đó lại cười vô cùng gian manh, "Tiếu Ân, sau này tôi có thể sẽ là chủ mẫu của các anh, anh chắc chắn sẽ không tạo quan hệ tốt với tôi trước chứ?"

Thiếu chút nữa Tiếu Ân đâm vào đít xe đằng trước, anh ta dở khóc dở cười nói, "Kỷ Tiểu Thư, tôi thực sự không biết mà, từ trước tới giờ khi chủ tử làm việc luôn không nói cho chúng tôi biết, chúng tôi chỉ thực thi nhiệm vụ mà thôi."

"Được rồi, tôi tạm tin anh, à mà Vô Cốt nữa chứ? Không phải hộ vệ có hai người các anh sao?" Kỷ Hi Nguyệt đổi chủ đề.

Trong nháy mắt Tiếu Ân im lặng, không khí trong xe có chút cứng ngắc.

"Sao à?" Kỷ Hi Nguyệt nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi của Tiếu Ân.

Lúc này anh ta mới lên tiếng, "Vô Cốt bị đưa về nhà cũ rồi."

"Hả, ý gì?" Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.

"Ý là sau này Vô Cốt không có tư cách được phục vụ chủ tử nữa." Tiếu Ân có vẻ như khá đau lòng, "Kỷ tiểu thư, Vô Cốt luôn đi bên cạnh chủ tử, em ấy là người tận tâm tận lực hơn bất kì ai khác, nhưng chỉ vì một câu nói của cô, chủ tử đã đuổi em ấy đi, cái này có phải rất không công bằng với em ấy không?"

Giọng nói của Tiếu Ân có chút tức giận, mặc dù không dễ phát hiện, nhưng Kỷ Hi Nguyệt được trọng sinh lại, không còn là một người phụ nữ ngu xuẩn của kiếp trước nữa.

"Tiếu Ân, xem ra anh có hiểu lầm rất lớn với tôi rồi.: Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, "Thành thật mà nói, tôi không có bất kỳ ý kiến gì về Vô Cốt, nhưng cô ta đã ghen tị với tôi, là một thuộc hạ, cô ta ái mộ chủ tử, tôi có thể hiểu, nhưng cô ta lấy việc công báo thù việc riêng là ý gì đây?"

"Tiếu Ân, anh sẽ không nghi ngờ vào quyết định của chủ tử chứ? Nếu cô ta thực sự không làm gì sai, anh cảm thấy với tính cách của chủ tử nhà anh, có thể vì tôi mà phán oan với một thuộc hạ nhiều năm như Vô Cốt không?" Kỷ Hi Nguyệt hừ lạnh.

"Kỷ tiểu thư, sao cô lại biết Vô Cốt thích chủ tử?" Tiếu Ân cả kinh nói.

"Tiếu Ân, tôi cũng là phụ nữ, ánh mắt của người phụ nữ nhìn người đàn ông mà mình yêu, chắc chắn sẽ không giấu được, Vô Cốt quá rõ ràng, hơn nữa chỉ có ghen tị mới có thể khiến cho người phụ nữ bất chấp mọi thứ, lúc cô ta nhìn tôi, ánh mắt đó như muốn giết tôi cả trăm nghìn lần, Tiếu Ân, chắc anh cũng nhìn ra được rồi? Đừng nói với tôi anh không biết." Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.

Tiếu Ân yên lặng thật lâu sau đó mới thở dài: "Dù vậy Vô Cốt cũng đã theo chủ tử nhiều năm, thích chủ tử cũng là chuyện bình thường."

"À, quan niệm của anh tôi rất là không thích, cô ta thích chủ tử, đó là quyền của cô ta, chẳng lẽ cô ta muốn cưỡng ép chủ tử phải thích lại? Cho nên tôi là người đàn bà hèn hạ đáng chết? Tiếu Ân, không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy." Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ nhìn anh ta.

"Không, tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy với Vô Cốt mà nói, trừng phạt này có chút nặng rồi." Tiếu Ân không biết nên nói ra sao, mà anh ta lại phát hiện Kỷ Hi Nguyệt nói không sai tẹo nào.

"Đó là vì cô ta là tiểu sư muội của anh, nếu tôi là tiểu sư muội của anh, anh cũng sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là tôi có thể hiểu, nhưng Tiếu Ân à, tôi sẽ không xin cho cô ta được tha thứ, anh nghĩ tôi sẽ để cho tình địch vởn vơ bên cạnh mình à?" Kỷ Hi Nguyệt cau mày.

"Nhưng, cô không thích chủ tử." Tiếu Ân trầm mặc hồi lâu mới quyết định nói ra.

Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, tất cả mọi người đều biết cô thích Triệu Vân Sâm, mà Triệu Húc Hàn cưỡng ép cô, dĩ nhiên cô sẽ không thích anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK