Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi chỉ đạo vươn tay tới, Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, còn tưởng rằng muốn làm một trận, không nghĩ tới chỉ là bắt tay, đương nhiên cái bắt tay của bọn họ không giống bình thường.

Kỷ Hi Nguyệt tươi cười, khuôn mặt rất đạm nhiên, vươn tay, hai bàn tay to và bàn tay nhỏ lập tức nắm lại.

“Cô bắt đầu đi. Dùng thực lực lớn nhất của cô.” Thôi chỉ đạo nói.

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bộc phát ra thực lực cực mạnh. Lúc này cô cũng không muốn giấu diếm nữa, quá ải không được không có gì tốt với cô, còn làm cho Hạ Tâm Lan và lão Hạ xấu hổ.

Dòng khí mạnh mẽ tức khắc dũng mãnh tràn về phía Thôi chỉ đạo. Đầu tiên Thôi chỉ đạo cả kinh, ngay sau đó khí công của ông cũng vận chuyển, lập tức ngăn trở dòng khí của Kỷ Hi Nguyệt xâm nhập.

Nhưng theo khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng ngưng trọng, khuôn mặt già của Thôi chỉ đạo cũng ngưng trọng lên.

Hạ Tâm Lan đứng cách hơn ba mét, nhìn hai người, rất hồi hộp.

Kỷ Hi Nguyệt phát hiện thực lực Thôi chỉ đạo vẫn mạnh hơn cô một chút, nhưng cô cũng không thể chịu thua. Đột nhiên suy nghĩ trong đầu cô lóe lên, ngay sau đó đột nhiên đảo hút lên.

Thôi chỉ đạo vốn dĩ cũng đã thầm khiếp sợ, vậy mà thực lực của một thiếu nữ lại sắp bằng ông, hoàn toàn có cảm giác không phân cao thấp, mặt già của ông thật sự hơi không nhịn được.

Lúc vừa định lại dùng chút lực, đột nhiên dòng khí trong cơ thể đột nhiên giống như tìm được nơi chảy xuống, trực tiếp bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ hút ra ngoài, làm ông kinh hách, mặt già trắng bệch, ngay sau đó muốn thoát khỏi.

Ông đột nhiên nhảy ra, Kỷ Hi Nguyệt cũng nháy mắt thu về, bởi vì cô tin Thôi chỉ đạo đã biết năng lực của cô, cũng đủ để ông đánh giá.

“Cô, vừa rồi cô đã làm gì?” Khuôn mặt già của Thôi chỉ đạo vô cùng khó coi. Bởi vì cô chỉ hút một cái là ông đã phát hiện bản thân tựa hồ tiêu hao rất nhiều, giống như đánh một trận chiến, sức chiến đấu giảm mạnh một nửa.

Sao có thể?

“Thôi chỉ đạo, vừa rồi cháu hấp thu khí công của chú. Nếu chiêu này dùng trên người địch nhân thì gần như mọi việc đều thuận lợi.” Kỷ Hi Nguyệt nói rất tự hào, bởi vì cô biết những người luyện khí công khác không làm được.

“Cô có thể hút khí công của kẻ địch!?” Thôi chỉ đạo quả nhiên chấn động, một cặp mắt già cũng sắp bắn ra.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Cháu cũng có thể trả lại lão Thôi.” Nói rồi cô vươn tay ra.

Thôi chỉ đạo sửng sốt, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhìn bàn tay nhỏ tuyết trắng của cô, lòng còn sợ hãi. Lần này nếu lại bị cô hút nữa thì sức chiến đấu của ông tuyệt đối không phải đối thủ của cô.

“Lão Thôi, chú tin tưởng Tiểu Nguyệt đi. Cô ấy sẽ cho chú kinh hỉ.” Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Thôi chỉ đạo viên rất khó coi nên lập tức nói. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định điều Kỷ Hi Nguyệt vừa làm đã để lại ấn tượng sâu sắc với Thôi chỉ đạo.

Thôi chỉ đạo liếc mắt nhìn Hạ Tâm Lan một cái, ngay sau đó vươn tay tới nắm tay nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức truyền qua một dòng khí, ngay sau đó nói: “Thôi chỉ đạo, mời tự vận chuyển tiếp nhận.”

Thôi chỉ đạo lập tức làm theo, sau đó phát hiện dòng khí đã thật sự trở lại, hơn nữa Kỷ Hi Nguyệt còn chưa dừng, lại đưa quá một ít dòng khí. Thôi chỉ đạo phát hiện ông cũng có thể biến nó thành dòng khí ông có thể sử dụng.

Chờ Kỷ Hi Nguyệt kết thúc công việc, Thôi chỉ đạo cảm giác thực lực của ông tựa hồ đã hơi tăng cường, cực kỳ bé nhỏ, nhưng một người tu luyện lâu năm vẫn không có tiến bộ như ông vẫn rất thực nhạy bén bắt giữ được.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ông cười nói: “Thôi chỉ đạo, cảm giác thế nào?”

Thôi chỉ đạo còn đang cảm giác thực lực trong cơ thể, nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhưng lập tức im lặng, bởi vì ông phát hiện ông không biết mình nên nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK