Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tiền Giang Thành từ trong đám đông đối diện lao ra, quỳ sụp xuống trước mặt người thanh niên vừa ngã xuống đất.

Bên này bảo vệ cũng lao ra, ngồi xổm xuống thử hơi thở, đột nhiên ngã ngồi xuống đất, hoảng sợ nói: “Chết rồi! Nhanh, báo cảnh sát nhanh lên!”

“Bạch Sơn!” Tiền Giang Thành không dám tin, “Không thể nào, sau cậu ấy có thể chết được! Vừa nãy vẫn còn khỏe mà!”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, nhảy xuống bàn định chạy tới xem Tiền Giang Thành thế nào thì bị Triệu Húc Hàn cản lại.

“Em làm gì vậy?” Triệu Húc Hàn lạnh giọng hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp: “Anh Hàn, là bạn của Tiền Giang Thành.”

“Vậy em đi xem có ích lợi gì đâu? Bây giờ người đã chết, là án mạng, em đừng xuất hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh sẽ kêu Tiêu Ân đi xử lý.” Triệu Húc Hàn nói, “Chúng ta đi thôi.”

“Em không đi! Anh Hàn, em không sang bên đó nữa, chúng ta xem tình hình trước đã được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, lập tức gật đầu, sau đó cầm ly trà giải rượu trên bàn uống hết.

Triệu Húc Hàn quả thực chỉ muốn rời đi ngay lập tức, vì chung quy sẽ dễ liên lụy đến bọn họ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và nghe lời của Kỷ Hi Nguyệt, anh lại cảm thấy mềm lòng, đành phải ngồi xuống lại.

Triệu Húc Hàn ghé vào tai Tiêu Ân nói vài câu, Tiêu Ân nghiêm túc gật đầu, sau đó lập tức rời khỏi.

“Anh Hàn, Tiêu Ân đi làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Liên hệ với Cục Công an thành phố, với lại cũng cần phải giải quyết tất những việc bị camera ở đây ghi lại. Chuyện này không thể liên lụy đến Triệu Gia được.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó nói: “Anh Hàn, hay là anh về trước đi? Mất công người ta lại biết anh đang ở đây.”

“Không cần. Bình thường nếu tin tức không truyền ra, mấy bản tin lá cải cũng không đủ độ tin cậy. Em muốn ở lại, anh sẽ ở lại đây với em. Tin tức nóng hổi này đối với em mà nói cũng khá may mắn.”

“May mắn gì chứ? Đây là chuyện chết người đấy. Haiz, em thà rằng không có những tin tức như vậy.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.

Khoé miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Vậy nếu em không cần tin tức này nữa thì chúng ta về thôi.”

“Cần chứ! Dù gì chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta cũng không thể ngăn cản được, chi bằng cứ đưa tin.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối rắm. Kiếp trước cô hoàn toàn không biết chuyện này, cho nên không thể nào ngăn cản được.

Xem ra trong cuộc đời làm phóng viên của cô sẽ có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, hoặc là bởi vì sự trọng sinh của cô nên có rất nhiều tình huống lịch sử ban đầu bị thay đổi.

Kết quả rốt cuộc là tốt hay xấu thật sự còn rất khó nói.

Cả quán bar đột nhiên yên tĩnh, nhưng ông chủ ở đây cũng được xem là người có máu mặt và uy tín, xảy ra chuyện như vậy cách giải quyết nhanh nhất là đóng tất cả các cửa trước và cửa sau lại.

Mọi người vô cùng hoang mang, nháo nhào về lại chỗ ngồi của mình, còn râm ran bàn tán người tên Bạch Sơn kia rốt cuộc vì sao mà chết.

Kỷ Hi Nguyệt đang dùng di đông soạn thảo thông cáo báo chí. Triệu Không và Triệu Hải cũng đang dùng di động chụp lại ảnh hiện trường.

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến nơi. Khu trực thuộc này khác với hai khu vực trực thuộc mà cô từng quen biết trước đây. Ở đây thuộc về khu mới, tên khu vực là Di Hòa.

Ngoài cổng có vài chiếc xe cảnh sát, bác sĩ pháp y cũng đã đến hiện trường.

Tất cả những người bên trong đều phải bị thẩm vấn, trong số đó có vài người nhà họ Triệu, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại không hề hay biết. Là Tiêu Ân đã sắp xếp.

Kỷ Hi Nguyệt thấy Tiền Giang Thành lo lắng túc trực bên cạnh nạn nhân thì cũng rất sốt ruột và muốn hỏi thăm, nhưng cô biết chốc nữa thôi sẽ có kết quả ngay.

Pháp y nhanh chóng đưa ra nhận định, Bạch Sơn tử vong là do bị người khác cho sử dụng quá nhiều m.a tú.y, cộng thêm việc nhảy nhót kích động nên đã bị đột tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK