Mục lục
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hi Nguyệt dẫn bọn họ lên sân huấn luyện trên sân thượng. Những dây thừng bay vọt lúc trước đều đã được gỡ xuống, chỉ còn lại một vài máy móc và một cái thảm rất lớn, chính là để huấn luyện khí công.

Hơn nữa là ở ngoài trời, sáng sớm đánh Thái Cực quyền đều cực tốt.

Cho nên Kỷ Hi Nguyệt vừa lên, ba người cùng đánh một bài Thái Cực quyền trước.

Chờ Long Bân và La Hi đánh xong một lần, Kỷ Hi Nguyệt đã gọi bọn họ nhìn cô đánh một lần.

Ngay sau đó hai người đều nhìn thấy dáng vẻ thánh khiết của Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ dung nhập trong thiên nhiên, họ đều khiếp sợ đến mức há to miệng. Đây mới là cao thủ khí công chân chính, đại tiểu thư quả nhiên là kỳ tài trong thiên hạ.

“Nhìn ra chỗ khác nhau không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Long Bân và La Hi lập tức cướp trả lời, nhưng đều nhìn ra chỗ khác với bọn họ.

“Cho nên lúc hai người vận khí thì phải cố gắng hết sức để tự nhiên, câu thông với thiên nhiên, không cần có tạp niệm. Như vậy khí công của hai người sẽ càng ngày càng nồng hậu, còn cả thuần tịnh nữa. La Hi, tôi giúp cậu tăng lên chút trước, Long Bân, cậu ở bên cạnh đánh tiếp quyền.”

Hai người lập tức đáp ứng một tiếng. La Hi ngồi xuống, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu truyền khí công ở phía sau lưng anh ấy, để chính anh ấy bắt đầu vận chuyển hấp thu vào, hóa thành của anh ấy.

La Hi vốn đang hơi không hiểu, nhưng theo Kỷ Hi Nguyệt dẫn đường, sau đó anh ấy đã cảm giác được Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy khí công. Anh ấy thật sự có thể dung nhập nó đến trong khí công của mình, làm thực lực của anh ấy từ từ tăng lên một chút.

Điều này làm cho anh ấy thật sự hỉ cực mà khóc. Giống như Long Bân, Thiết Quý Hoành, La Hi cũng ở một bình cảnh, tu luyện thế nào cũng sẽ không có cảm giác lại tiến bộ. Điều này làm cho bọn họ đều cảm thấy rất tuyệt vọng, chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi qua khiến cho bọn họ có thể tích lũy nhiều hơn chút ít.

Nhưng việc đó có lẽ chính là mấy năm, mười mấy năm, vài thập niên.

Đây là một sự tuyệt vọng.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đã khá đủ thì lập tức dừng lại. Cô sẽ từng chút làm cho bọn họ tăng lên, nhưng không phải lập tức, đây cũng vì suy nghĩ cho sự trung thành với Triệu Húc Hàn.

Đương nhiên giờ cô rất tin tưởng bọn họ, nhưng rốt cuộc chiến đấu chân chính còn chưa bắt đầu, cô để bọn họ tăng lên là khiến cho bọn họ có thể có thêm phần thắng trong khi đối chiến, chỉ sợ rời đi đối chiến thật sự giữa nguyên lão không nhanh như vậy.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt giúp La Hi tăng lên một chút thì đứng lên, Long Bân lập tức dừng đánh Thái Cực quyền, cười tủm tỉm lấy lòng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đại tiểu thư, tôi có thể lại tăng lên một chút không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Có thể. Nhưng nóng vội thì không thành công, không học được đi đã chạy, cơ sở không kiên cố thì anh có thể ngã chết.”

Long Bân vội nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi đi từ từ, nhất định tu luyện cho tốt, vững chắc lên.”

“Được, tôi sẽ giúp anh tăng một chút. Anh phải tự tu luyện cho tốt biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Long Bân mừng rỡ vội vàng gật đầu, ngay sau đó ngồi xuống để Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa giúp anh ấy tăng lên một chút.

Chờ Kỷ Hi Nguyệt rời đi, hai người đàn ông này vẫn còn đang tu luyện. Cô đi xuống lầu đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang xem tin tức trên TV, toàn bộ tin tức sáng sớm đều là tin tức lớn Tần Hạo bị bắt.

Còn có rất nhiều tin tức phỏng vấn người dân, có thể thấy các phóng viên đài truyền hình đều hành động nhanh chóng, không uống được canh béo thì ít nhất cũng uống chút cặn canh.

“Ngày hôm qua em đi xuống cống thoát nước?” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.

“Ừm, cùng La Hi đi xuống. Tên Tần Hạo này trốn kĩ thật, vậy mà có thể thừa nhận hoàn cảnh này.” Kỷ Hi Nguyệt thổn thức.

“Tội phạm giết người cần mạng sống, tự nhiên cái gì cũng có thể nghĩ ra.” Triệu Húc Hàn nói: “Sáng nay em không đi xem phán xét?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK